"Xin lỗi, ta không nhìn thấy." Tô Mộc nói xong, có thể thấy được ánh sáng trong mắt thiếu niên dần dần ảm đạm.
"Em, em chỉ muốn gặp lại ông ấy." Thiếu niên mất mát nỉ non một mình, "Ông nhất định ở gần căn cứ, nhưng em tìm không thấy."
"Husky." Tô Mộc nhàn nhạt kêu lên một tiếng, Husky đang ở cách cô trăm mét lỗ tai nhanh nhạy cử động, quay đầu chuẩn xác nhìn về phía Tô Mộc.
Tung ta tung tăng chạy tới.
"Gâu gâu gâu..." Thú hai chân, cô có thấy không? Bổn Husky đã bán được.
"Ừm, rất giỏi." Tô Mộc duỗi tay sờ sờ đầu Husky, Husky cao hứng chủ động cọ tay.
"Giúp cậu ta tìm tang thi."
Husky sửng sốt, nhìn về phía thiếu niên, lại nhìn về phía Tô Mộc: "Gâu gâu gâu..."
Thú hai chân, có phải cô nhớ sai rồi hay không, bổn Husky không phải cảnh khuyển (chó nghiệp vụ).
"Đi." Tô Mộc lại lần nữa mở miệng.
"Gâu gâu gâu..." Đi đi đi, bổn Husky đi.
Thiếu niên ngẩn người, lập tức hiểu ý của Tô Mộc, vội cảm tạ nói: "Cảm, cảm ơn chị. Chị là một người tốt, à không, tang thi tốt."
Tô Mộc bị phát cho thẻ người tốt.
"À, nhân tiện đem tinh hạch về." Tô Mộc nói với Husky.
Husky: "..."
Thiếu niên đưa Husky về nhà, cầm quần áo của ba cậu cho Husky ngửi, sau đó đi theo Husky ra ngoài căn cứ tìm kiếm tang thi.
Chu Tử Nghiên cũng sau đó mới biết được, sau khi ba của thiếu niên biến thành tang thi, thiếu niên vẫn luôn đem ông nhốt trong một căn nhà ở ngoài căn cứ.
Mỗi ngày dùng thịt động vật biến dị đút ông ăn, hy vọng một ngày nào đó ông có thể khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nhưng một ngày kia khi cậu đi bắt động vật biến dị trở về phát hiện ba không thấy đâu.
Cậu vẫn luôn tìm kiếm, lần này nghe nói chị Tô Mộc là tang thi vương, cho nên ngây thơ muốn lại đây hỏi một chút, chỉ là chị Tô Mộc tuy rằng là tang thi vương, nhưng ở giữa đại dương tang thi, làm sao có thể tìm được ba cậu.
May mắn còn có một con Husky ở đây.
Husky cùng thiếu niên tìm kiếm ở ngoài căn cứ một ngày, Husky thật sự tìm được tang thi kia, chỉ là...
Ba cậu bị mất một cánh tay, khi nhìn thấy cậu, chỉ muốn tiến lên ăn cậu, còn cậu nhìn ba mình nước mắt chảy ròng ròng, thỉnh cầu Husky kêu Tô Mộc đến, mong Tô Mộc thu nhận ba cậu.
"Ông ta đã không còn ký ức, không biết cậu là ai, chỉ muốn ăn cậu, cậu cũng muốn mang theo sao?" Tô Mộc nhìn thiếu niên mặt đầy nước mắt.
Cậu kiên định gật đầu, cho dù biến thành tang thi, ông vẫn là ba của cậu, người nuôi cậu từ bé đến lớn, cậu không kỳ vọng ba có thể khôi phục ký ức, chỉ hy vọng ba biến thành tang thi sẽ không bị sát hại.
Chỉ cần ba còn ở đó... Cậu cũng còn ở đó... Cậu có thể nhìn thấy ba, cậu đã thỏa mãn rồi.
"Em, em có thể giúp chị làm việc, chỉ, chỉ cần chị có thể thu, thu nhận em, ba ba em." Thiếu niên hiếm khi không ngại ngùng, đôi mắt nghiêm túc kiên định nhìn Tô Mộc.
"Cậu phải biết, tôi cũng không thể luôn che chở ông ta." Cô không phải thần, không thể che chở an toàn tuyệt đối.
"Em, em biết." Nhưng trước mắt mà nói, đi theo cô mới là an toàn nhất.
"Husky, mang theo ông ta." Tô Mộc xuất hiện khiến tang thi an tĩnh lại, ánh mắt Tô Mộc nhàn nhạt đảo qua, ông liền nhịn không được muốn quỳ xuống thần phục.
"Gâu gâu gâu..." Vì sao lại là bổn Husky đội cái nồi này, bổn Husky lại không phải sơ thu lưu tang thi, hơn nữa, thêm một con tang thi thiếu một viên tinh hạch, chút tinh hạch này bổn Husky không đủ nhét kẽ răng, cô còn muốn chia cho năm con tang thi kia, hiện tại lại thêm một con...
☆☆☆☆☆
03/08/2022