Trời sập tối, Mạnh Nghiêu đưa Tô Mộc trở về, trên tay xách túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau cô, tuy rằng anh là tổng tài bị sai làm cu li, nhưng em gái vui vẻ, anh cũng vui theo.
Nhưng trái tim người nào đó đau nhói.
Một câu không thích tủ quần áo và quần áo của Tô Mộc, Mạnh Nghiêu không nói hai lời, trực tiếp sai người đổi tủ quần áo, treo đồ hôm nay mua lên, tự giác đặt cho cô trang phục cùng loại, lấp đầy tủ quần áo.
Còn để thư ký chú ý mấy thương hiệu này, có quần áo mới đưa ra thị trường liền đặt cho em gái nhà mình.
Bình yên dưới ánh mắt ghen tỵ của Mạnh Doanh qua hôm nay.
Ngày hôm sau Tô Mộc rời giường, thay đồng phục học sinh, cột tóc đuôi ngựa, xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy Mạnh Nghiêu ngày thường giờ này đã ra khỏi cửa đang ngồi trên sô pha xem quảng có kinh tế tài chính.
"Tịch Nhi, ăn sáng xong anh đưa em đến trường học." Mạnh Nghiêu ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, quả nhiên em gái mình mặc gì cũng đẹp.
Mạnh Doanh cũng xuống lầu bị bỏ qua: "..."
Nắm chặt nắm đấm, trên mặt cười dịu dàng ngồi vào bàn ăn bữa sáng.
Ba mẹ Mạnh cũng ở trên bàn ăn, mẹ Mạnh múc cháo cho Tô Mộc: "Tịch Nhi, ăn nhiều một chút." Mẹ Mạnh cũng múc cho Mạnh Doanh một chén, "Doanh Nhi cũng ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn mẹ." Tô Mộc và Mạnh Doanh đồng thanh nói.
Ba Mạnh thử gắp đồ ăn vào chén cháo của Tô Mộc, trong ánh mắt mang theo chờ mong nhìn cô.
"Cảm ơn ba." Tô Mộc nói xong, nhanh gọn giải quyết xong chén cháo.
"Ôi, ăn từ từ, chậm một chút, thích thì ăn nhiều một chút." Ba Mạnh liên tục gật đầu, khóe miệng bất giác suиɠ sướиɠ nhếch lên.
"Em gái, em không đi học mấy ngày, chương trình học mới, tối hôm qua chị đã sắp xếp ghi chú lại cho em, như vậy em sẽ không bỏ lỡ tiết học." Mạnh Doanh một bộ dáng suy nghĩ cho cô, dụng tâm lương khổ đẩy quyển sổ đến tay Tô Mộc.
"Còn nữa, mấy ngày em không đi học, trường học có một giáo viên mới đến, dạy môn tiếng Anh lớp chúng ta, thầy giáo rất trẻ tuổi, nghe nói là từ nước ngoài trở về, trong trường học có rất nhiều nữ sinh thích thầy ấy, Lâm Lâm lớp chúng ta..."
Mạnh Doanh nói với Tô Mộc một số chuyện thú vị trong trường và lớp học.
Ánh mắt ba mẹ Mạnh nhìn Mạnh Doanh vẫn luôn là tán thành, lúc này cảm thấy có chút áy náy, khoảng thời gian gần đây bọn họ chỉ lo cho Tịch Nhi, bạc đãi Doanh Nhi.
"Chị nói bạn học Lâm Lâm, là người cầm áo khoác da sói mắng tôi là chó sói con kia sao? Bạn học Mính Tử hướng về phía tôi tru tiếng sói..." Tô Mộc buông đũa xuống, giọng điệu nhàn nhạt trần thuật sự thật.
Mạnh Doanh dùng những người này để nhắc nhở cô những chuyện trải qua ở trường học, vậy cô thành toàn cho cô ta, bởi vì trong trí nhớ nguyên chủ đều nhớ kỹ những người này, ai đã làm gì? Một người cũng sẽ không quên.
Mạnh Doanh ngơ ngác: "..."
Con cɧó ©áϊ này! Tuy rằng cô ta thật sự cố ý, nhưng ở trước mặt ba mẹ và anh trai nói những lời này, rõ ràng chính là nhắm vào cô ta!
"Chị, chị không biết những chuyện này, em gái Tịch, thật xin lỗi." Mạnh Doanh có chút áy náy, nhìn Tô Mộc, sau đó lại cẩn thận nhìn ba mẹ Mạnh và Mạnh Nghiêu.
"Hiện tại, chị đã biết." Tô Mộc nói.
Mạnh Doanh càng thêm áy náy: "Ừm ừm."
Không hề giải thích nhiều, ngược lại có vẻ mình càng thêm ủy khuất ẩn nhẫn, càng làm cho ba mẹ Mạnh đau lòng mình hơn.
Quả nhiên ba mẹ Mạnh nhìn bộ dáng này của Mạnh Doanh, tất nhiên không nghi ngờ cô ta là cố ý, phẩm hạnh con bé từ nhỏ đến lớn như thế nào, bọn họ rất rõ ràng, trấn an nói: "Doanh Nhi, không cần tự trách, những việc này không phải lỗi của con."
"Về những chuyện Tịch Nhi nói, anh sẽ cho người đến trường học tra xét." Mạnh Nghiêu buông máy tính bảng trên tay xuống, nhìn về phía Tô Mộc, cho cô nụ cười yên tâm.
Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua trên người Mạnh Doanh, nói: "Doanh Nhi không cần tự trách."
"Dạ, anh trai." Mạnh Doanh ngoan ngoãn gật đầu, không có gì khác thường, cô ta không thể lộ ra khác thường, không thể làm ba mẹ Mạnh và anh trai nghi ngờ.
☆☆☆☆☆
09/08/2022