Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 167

“Ba ngày sao? Đủ rồi”, Mục Long nhìn chằm chằm vào thân ảnh đó, tự lẩm bẩm nói.

“Mục gia ta cuối cùng đã có một đệ tử tông môn, tốt lắm, cứ như vậy cho dù có xuống dưới cửu tuyền gặp liệt tổ liệt tông thì lão tử cũng có thể ngẩng cao đầu rồi”.

“Đúng vậy, năm đó mẹ con đặt cho con cái tên ‘Long’ này danh đúng như thực, con trai ta chính là rồng của Mục gia, rồng của thành Hàn Giang!”

Mục Thanh Khung cực kỳ kích động, bước vào tông môn có nghĩa rằng Mục Long đã bước vào thế giới của cường giả, cũng coi như đã bù đắp được tiếc nuối năm đó của ông.

“Với thiên tư của Mục sư đệ, vào tông môn chính là hổ mọc thêm cánh, cá về với biển, tương lai gần tới đây ắt sẽ là một cường giả danh chấn một phương, bát rượu này ta xin mời đệ!”

Một tráng hán khôi ngô đứng bên cạnh Mục Long, tóc xõa dài trên lưng, trong lúc nói chuyện, giọng nói tựa như hồng chuông, hắn uống một hơi can sạch chén rượu trên tay sau đó lau miệng, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên một cỗ hào sảng.

Người này chính là Viên Thiên Cương.

Mấy ngày trước, đúng trong lúc mục Long vào thiên nhân hợp nhất, hắn ta cũng thu được lợi ích, tu vi khôi phục trên diện rộng, hiện tại đã vượt qua Linh Văn cảnh, bước vào thế giới thần thông, thuận lợi biến hóa.

“Đa tạ những lời tốt lành của Viên huynh, ta nhất định sẽ nỗ lực tu hành, sớm ngày đuổi kịp cảnh giới của Viên huynh!”, Mục Long đáp lễ nói.

Thời gian ba ngày nói ngắn mà không ngắn, nói dài cũng không dài, nhất là gần tới lúc chia ly lại càng không nỡ tính.

“Lần này tới Tiêu Dao Thần Tông đem theo ngươi e rằng sẽ không tiện, lúc ta không ở nhà ngươi đi theo Viên huynh đi, tiện bề tu hành hơn, không được lười biếng, nhớ chưa?”, trước lúc đi, Mục Long dặn dò Hắc Hoàng.

Nó từ ngày tới Mục gia, không có thiên địch nên ngày ngày ăn uống ngon lành, còn thường ăn vụng uống lén, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái, gần đây Mục Long bận rộn cho cuộc tuyển chọn nên Hắc Hoàng không có ai quản thúc, lại béo thêm một vòng nữa.

Nghe vậy, Hắc Hoàng gật gật cái đầu hổ khổng lồ, sau đó cọ cọ vào người Mục Long, con mắt màu đỏ híp lại, hơi có chút nũng nịu như mèo nhà.

“Được rồi, ta cũng đâu phải không trở về nữa”, Mục Long cười rồi vỗ vỗ vào đầu Hắc Hoàng, đám Phệ Linh U ma hổ phía sau cũng đang quỳ ở đó, lúc lúc lại phát ra tiếng gầm nhẹ.

“Đến lúc đi thôi…”, Mục Long quay đầu lại, nhìn lại Mục gia lần cuối, đây là nơi hắn đã sinh sống 16 năm trời, lần này đi xa đúng là cũng có chút không nỡ.

Có điều, muốn trở thành cường giả, ly biệt là điều không thể tránh.

Hắn xốc lại tinh thần, ánh mắt tràn đầy vẻ tự tin, sau đó bước ra khỏi cánh cổng Mục gia.

Lúc này, bên ngoài Mục gia có một bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn, khoan thai bước tới…

“Mục Long sư đệ, đi thôi”.

Triệu Linh Đan vẫn ôm con thỏ tên “Sơ Nhất”, đứng lơ lửng giữa không trung, giọng nói dịu dàng dễ nghe như dòng suối mát.

“Vâng”.

Điều cần nói cũng đã nói hết trong ba ngày qua rồi, Mục Long quay đầu, liếc nhìn mọi người trong Mục gia. Sau đó, Triệu Linh Đan bèn dẫn hắn cưỡi mây mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK