Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56

“Tử Điện Long Ảnh thương này từng là vũ khí của Thanh Khung, nhưng không may, Thanh Khung đã bị phế rồi. Nhưng mà, nếu Mục Long có thể chiến thắng, vừa hay là cha truyền con nối, vì Mục gia chúng ta khởi đầu thịnh thế, có đúng không, Mục Long?”

Đại trưởng lão vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Mục Long. Thực tế, ngay cả bản thân ông ta cũng không muốn tin những lời này.

Nhưng không ngờ, Mục Long nghe xong liền bật cười, nhanh chóng đồng ý: “Đại trưởng lão nói rất đúng. Ta không muốn binh đao của cha ta bị người khác vấy bẩn. Ông nội, đồng ý với ông ta đi!”

Ngay khi những lời này nói ra, Mục Cửu Uyên sững sờ trong giây lát, nhưng lúc ông ta nhìn thấy ánh lửa bừng cháy trong mắt Mục Long thì bỗng im lặng.

Khi còn trẻ ông ta cũng từng có loại thần sắc này, lúc Mục Thanh Khung đang tuổi thiếu niên ông ta cũng đã từng thấy. Bây giờ tuy đã già, nhưng hào quang trong đôi mắt của Mục Long lại khiến nhiệt huyết của ông ta dâng trào.

“Ôi… muốn biến nhiệt huyết thành mũi nhọn, nhưng lại không còn khí phách hào hùng như thời trẻ!”

“Thôi vậy, thoải mái chiến đấu đi, bất luận thắng bại, ta đều sẽ ủng hộ con!”

Mục Cửu Uyên thở dài, ông ta biết, sự nồng nhiệt đó tượng trưng cho khát vọng, ông ta cũng đã từng có loại khát vọng này.

Đồng thời, lời nói của ông ta không chỉ tác thành cho Mục Long, mà còn tác thành cho âm mưu của đại trưởng lão.

“Được rồi, gia chủ rất có khí thế, quả nhiên ta không thể so sánh được, Mục Long, cậu phải cố gắng chiến đấu, đừng để mất danh tiếng của cha cậu đấy!”

Mục Cửu Giang nhướng mày cười, mặc dù miệng nói như vậy, nhưng ông ta biết Mục Long không có chút cơ hội chiến thắng nào.

“Mục Long à Mục Long, tuy rằng ngươi có tư chất yêu nghiệt, nhưng tiếc là tuổi còn quá trẻ. Chỉ trách gừng càng già càng cay thôi”.

Trong lòng đại trưởng lão cười khẩy, nếu Mục Long không lên tiếng, ông ta thực sự cũng không nắm chắc có thể ép Mục Cửu Uyên lấy bảo vật trấn tộc – Tử Điện Long Ảnh thương ra hay không.

Nhưng ông ta không phải Mục Long, sao biết được trong lòng Mục Long đang nghĩ gì?

Về phần âm mưu của đại trưởng lão, Mục Long sao có thể không biết?

Hôm nay, từ lúc hắn xuất hiện đến giờ, đại trưởng lão vẫn không ngừng tính kế hắn. Bây giờ lại đưa ra yêu cầu như vậy, Mục Long sẽ không ngu xuẩn cho rằng đại trưởng lão muốn tác thành cho hắn.

“Chỉ tiếc, âm mưu của các người e là thất bại rồi”, trong lòng Mục Long cười nhạo.

“Nếu đã như vậy thì bắt đầu thôi, giống như lời cô đã nói, từ xưa đến nay, bảo vật luôn thuộc về kẻ mạnh!”

Mục Long nhìn chằm chằm Mục Thiên Dao, đôi mắt sáng rực sắc như dao.

“Như ý ngươi muốn!”

Cuối cùng Mục Thiên Dao lạnh lùng phun ra bốn chữ, ngay sau đó, bóng dáng của nàng ta liền di chuyển.

Trong lúc chân khí giải phóng, một cơn ớn lạnh thấu xương phả vào mặt, chỉ một tay cử động nhưng chân khí trong tay đã ngưng tụ lại.

Chân khí của nàng ta so với sáu ngày trước lạnh buốt hơn ba phần, tạo nên rất nhiều hoa tuyết bay lơ lửng trong khoảng không xung quanh.

“Huyền Băng Chi Thương, diệt!”

Khoảnh khắc Mục Thiên Dao giơ tay lên, đó là một chiêu tuyệt học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK