Chương 68
“Mục Long, cậu không nghe thấy chân nhân nói gì à?”, đại trưởng lão có thể nói là hết sức đắc ý, lớn tiếng chất vấn.
Nghe đại trưởng lão nói vậy, một số người trong tộc không biết tình huống cũng hùa theo: “Quỳ xuống đi Mục Long, chẳng phải chỉ là quỳ thôi sao, cũng đỡ hơn là mất mạng!”
“Đúng đó, dù gì thì Mục Thiên Dao cũng là đệ tử của chân nhân, quỳ trước mặt nàng cũng không mất mặt!”
“Đấng đàn ông co được dãn được, núi rừng còn đó, lo gì không có củi đốt…”
“Mục Long, còn không mau quỳ xuống xin lỗi, giao Tịnh Tuyết Vương Liên ra, còn đợi khi nào nữa?”, đại trưởng lão thừa dịp ấy góp thêm chút dầu.
Mục Cửu Uyên nghe vậy siết chặt nắm tay như sắp bùng nổ.
Cùng lúc đó, Mục Long cũng hoàn toàn bị chọc giận!
Hàng mày sắc như kiếm của hắn thoáng nhướn, ánh mắt như đao, chỉ vào Mục Cửu Giang, quát: “Lão già khốn kiếp, đáng chết kia, cái loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như ông cũng xứng sủa gâu gâu trước mặt ta à?”
“Còn đám các người nữa? Cứ luôn miệng nói đạo lý lớn như cái gì nên lấy nên bỏ, vậy có biết đàn ông thực thụ nên làm hay không nên làm gì không? Cái dáng vẻ khom lưng uốn gối, khúm núm ấy quả thật là hổ thẹn với dòng máu Mục gia! Ta thật sự cảm thấy xấu hổ thay đám già cả mấy người!”
Mục Long giống như không có nhìn thấy Mục Thiên Dao đang đứng trước mặt, trực tiếp đi ngang qua nàng ta, nhìn chằm chằm Thiên Âm chân nhân, mắt sáng như sao, nói thẳng: “Mục Long ta đời này chỉ quỳ xuống lạy cha lạy mẹ, ông chẳng qua chỉ là một tán tu Ngự Hồn cảnh đỉnh mà cũng dám bảo ta quỳ xuống ư? Muốn chết hả?”
Câu ấy vừa được nói ra, sự kiên nhẫn của Thiên Âm chân nhân đã hoàn toàn biến mất, trong mắt lóe lên sát khí khóa chặt Mục Long. Cùng lúc đó, vô số uy áp cũng bao phủ cả đại sảnh, cuồn cuộn linh lực ngưng tụ ở trước mặt ông ta, tràn ngập khí tức hủy diệt.
Cao thủ Ngự Hồn cảnh đã ngưng tụ được thần hồn, chỉ cần một suy nghĩ là có thể điều khiển được vạn vật trong đất trời, cực kỳ khủng bố.
Mà giờ, Thiên Âm chân nhân – một cao thủ Ngự Hồn cảnh đỉnh đã hoàn toàn nổi giận.
“Thằng ranh xấc xược, bổn tọa giết ngươi!”, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Thiên Âm chân nhân định ra tay.
Giờ phút này, một bóng người nhanh chóng chặn trước mặt Mục Long, nhìn Thiên Âm chân nhân nói: “Chân nhân bớt giận, cháu ta còn trẻ người non dạ, có gì đắc tội thì mong…”
“Hừ, muộn rồi!”, Thiên Âm chân nhân càng tức giận hơn.
Phía dưới, đại trưởng lão Mục Cửu Giang không kiềm được bật cười: “Đúng là chán sống mà”.
Nhưng đúng lúc này, Mục Long lại cất tiếng cười to, cười một cách hết sức bữa bãi.
“Ha ha ha ha…”, thoáng chốc, tiếng cười của hắn đã vang vọng cả đại sảnh, một người giận, một người cười đối lập lẫn nhau khiến mọi người chẳng hiểu ra sao.
“Chết đến nơi rồi, sao… ngươi còn cười?”, Thiên Âm chân nhân bỗng dừng tay, mặt mày âm trầm đáng sợ như đám mây đen.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy có hai cao thủ Ngự Hồn cảnh chôn cùng mình thì trên đường xuống suối vàng cũng không còn cô đơn nữa, chết cũng đáng!”, Mục Long ngừng cười, nhìn chằm chằm Thiên Âm chân nhân, ánh mắt nghiêm túc, sáng như sao trời, âm u nói.
Nghe vậy, không những Thiên Âm chân nhân mà ngay cả Thiên Nguyệt chân nhân vẫn bình tĩnh đứng cạnh đều khẽ thay đổi sắc mặt.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Lúc này, chút ngờ vực vô căn cứ lúc trước của Thiên Âm chân nhân bỗng lớn dần lên.