Chương 32
Tuy rằng nắm đấm của hắn được chân khí bao quanh, nhưng va chạm một hồi cũng hơi sưng đỏ lên, trên người còn rất nhiều vết rách chảy máu, y phục cũng đã bị xé rách nát bươm, mặt mày đầy bụi bặm, trông vô cùng chật vật.
Có điều, chiến đấu càng kịch liệt Mục Long càng hưng phấn, huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên của hắn đã hoàn toàn dâng trào vào đúng khoảnh khắc này!
“Đại hắc miêu, tiếp ta một chiêu, Sơn Hà Phá Diệt!”
Mục Long thả người nhảy lên, chân khí kim sắc trong tay rực rỡ như mây màu, nắm đấm sưng đỏ siết chặt đánh ầm ầm về phía hổ vương.
Đây là thức thứ nhất trong Chiến Thiên Đồ Lục, chiến đấu đã lâu, tu vi của Mục Long đã hoàn toàn vững chắc, muốn tốc chiến tốc thắng, chiếm được tinh huyết.
Thấy vậy ánh mắt hổ vương tràn ngập vẻ cảnh giác, trong miệng hổ khổng lồ phát ra từng tràng âm tiết kỳ dị thảm thiết, cảnh giới của nó vẫn thấp, chưa luyện hóa hoành cốt trong miệng nên không thể hiểu được ngôn ngữ loài người, nhưng đại ý là đang mắng chửi Mục Long.
“Tên con người đúng là phiền thật!
“Có điều hổ không gầm ngươi lại tưởng bổn vương là mèo bệnh sao?”
“Gào!”
Giây phút này, khí thế toàn thân hổ vương chợt thay đổi, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, cả người được bao phủ bởi từng trận yêu vụ màu đen, khí tức tản phát ra quả thực là khủng bố đến cực điểm.
“Hoan Nhi, con mèo to xác này sao vậy, lẽ nào là… đốt lông trong truyền thuyết?”, ánh mắt Mục Long sáng lên, từ đầu đến cuối luôn cảm giác con súc sinh này muốn làm chuyện gì đó.
“Hi hi, Long ca ca, nó bị huynh bức cho sốt ruột rồi, kích phát ra huyết mạch Thao Thiết trong cơ thể”.
Ngay sau đó, Mục Long liền nhìn thấy khi quyền ảnh kim sắc khi thi triển Thiên Hà Phá Diệt đến bên cạnh hổ vương, con súc sinh này vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Ngao ô!”
Há to cái miệng lớn như bồn máu, nuốt một cái, mất rồi… mất… rồi!
“Cái gì? Vậy mà cũng ăn được!”
“Huyết mạch Thao Thiết khủng bố vậy sao?”
“Đại hắc miêu, ta chưa xong với ngươi đâu!”
Trước đây Mục Long dùng Luyện Huyết cảnh tầng tám thi triển ra Sơn Hà Phá Diệt còn không bại dưới tay Mục Thiên Dao Thoái Phàm cảnh đỉnh phong, hiện giờ dùng Thoái Phàm cảnh tầng ba thi triển quyền này lại bị con súc sinh này một miếng nuốt sạch.
Mục Long nhất thời cảm thấy mình bị sỉ nhục!
“Chiến Thiên Đồ Lục, thức thứ hai, Phúc Hải Trầm Uyên!”
Lúc trước khi tấn công không có tác dụng, Mục Long thi triển thức thứ hai, gần như đã rút hết một thân khí huyết nhưng lúc này thi triển lại vừa hay đúng lúc.
Uy lực của một chưởng này tăng lên không chỉ trăm lần so với lúc trước, đến cường giả Linh Văn cảnh trong trường hợp không kịp phòng ngự cũng bị chấn cho vỡ nát tim mạch, hổ vương sao có thể chống cự được?
Cự chưởng chân khí kim sắc từ trên trời giáng xuống tựa như che lấp trời xanh, đem theo uy thế nghiền áp chúng sinh, nặng nề chụp về phía hổ vương.
Khoảnh khắc này, hổ vương cảm nhận được nguy hiểm chưa từng có trước mặt.
“Grao!”