Chương 62
Lúc này, giọng nói trầm dày của Mục Cửu Uyên vang lên: “Long Nhi, nhận thương!”
Vừa dứt lời, một đạo quang ảnh tử sắc lao về phía trên tổ đàn.
Mục Long vươn tay ra chụp, một thanh trường thương liền xuất hiện trong tay.
Thanh thương này cầm trong tay cực nặng, điện quang tử sắc lởn vởn, trong đó ẩn náu lực lượng mang tính hủy diệt, trong lúc chuyển động tựa như thiên long, để lại trong hư không từng đạo tàn ảnh, sắc bén ghê người.
“Một thanh Tử Điện Long Ảnh thương thật tốt!”, Mục Long tán thưởng.
Năm đó, Mục Thanh Khung rất ít khi tế ra vật này, cho dù là Mục Long cũng chỉ mới được nhìn qua vậy mà giờ nó đã nằm trong tay hắn.
“Đại trưởng lão, đa tạ!”, Mục Long tay cầm Tử Điện Long Ảnh thương đứng từ xa cám ơn Đại trưởng lão.
Nhưng nhìn thấy cảnh này rồi lại nghĩ tới lời Đại trưởng lão nói lúc trước, mọi người đều biết, lời cảm ơn này rõ ràng là đang vả vào mặt hơn nữa còn không phải vả bình thường mà là vả cho mặt Đại trưởng lão sưng phù lên.
Mục Cửu Giang thấy vậy tức giận đến mức chòm râu phát run, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần khách sáo!”
“Không, vẫn phải cảm ơn, dù sao trận chiến hôm nay với Mục Thiên Dao ta đã thu được lợi ích không nhỏ, sắp đột phá rồi…”
Mục Long vừa dứt lời, khí huyết và chân huyết trong người Mục Long nhất loạt vang lên, một thân khí tức đột nhiên bạo phát, còn bộc phát mạnh mẽ hơn cả lúc trước, đây là dấu hiệu đột phá.
Thoái Phàm cảnh tầng bốn!
Mục Long trước đó đã nuốt rất nhiều năng lượng, trải qua trận chiến này tu vi đã tiến thêm một bước.
Cảnh tượng này khiến mọi người trong tộc không nói nên lời, mọi người đều nhìn hắn như nhìn quái vật.
Trước mặt mọi người, Mục Long vừa nói chuyện vừa đột phá như vậy sao?
Người so với người, tức chết mất thôi!
Trong đám người, Mục Tinh Thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Mục Long, tựa như nhìn một tòa Thiên Sơn, ánh mắt dấy lên vẻ chua sót.
Đến Mục Thiên Dao cũng không phải là đối thủ, trước đó hắn ta còn không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng có thể đánh với Mục Long, giờ chỉ hận nỗi không tìm thấy cái hố nào mà chui xuống.
Cảnh tượng này cũng khiến Mục Thiên Dao tức giận công tâm, không kiềm chế được mà phun ra một ngụm máu tươi.
“Mục Long, ngươi được lắm!”
“Hừ!”
“Chúng ta đi!”
Đại trưởng lão xưa nay tâm cơ thâm sâu, rất giỏi nhẫn nhịn, nhưng hôm nay cũng có chút tức giận hổn hển, dẫn theo Mục Thiên Dao phất tay áo rời đi.
“Trưởng lão chủ trì, còn không tuyên bố kết quả đi, đợi đến lúc nào nữa?”, Mục Cửu Uyên liếc nhìn trưởng lão chủ trì đại lễ mặc áo đen một cái.
“Vâng, vâng!”
Trưởng lão chủ trì vẻ mặt sợ hãi, sau đó động dụng công lực cất cao giọng tuyên bố: “Năm nay vị trí thứ nhất trong đại lễ khảo thí gia tộc chính là Mục Long thiếu gia!”, giọng nói này vang khắp cả Mục gia.
Ý thức được thực lực của Mục Long, trưởng lão chủ trì bèn đổi cả xưng hô, thêm hai chữ ‘thiếu gia’ vào.