Chương 4
“Dám động thủ với ta, muốn chết!”
Mục Lâm sắc mặt lạnh lùng, thôi động tu vi Luyện Huyết cảnh tầng sáu, nháy mắt bạo phát ra ngàn cân cự lực, tóm chặt lấy cánh tay của Mục Long, Mục Xuyên bên cạnh nhân cơ hội cướp đi linh quả Tử Vân Tôi.
“A…!”
“Hai tên súc sinh các ngươi, ta thề nhất định sẽ bắt các ngươi phải trả giá!”, Mục Long ánh mắt như muốn nứt ra, cắn răng đến chảy cả máu.
“A, bắt chúng ta trả giá đi, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội sao?”
Ngay sau đó, Mục Lâm nở nụ cười lạnh lẽo, giơ chân đá Mục Long xuống vách núi vạn trượng.
Thấy vậy, Mục Xuyên hoảng sợ: “Mục… Mục ca, chúng ta… chúng ta giết người rồi”.
“Hừ, đáng quyết không quyết ắt phải chịu họa, nếu muốn thành đại sự thì ắt phải dùng mọi thủ đoạn, đệ đừng quên, mặc dù Mục Long là phế vật nhưng ông nội của hắn lại là đương kim tộc trưởng đó!”, Mục Lâm nói xong liền xoay người rời đi.
“Đệ hiểu, đệ hiểu…”, Mục Xuyên vội vàng đi theo, lau mồ hôi trên trán đi, vẻ mặt sợ sệt.
…
Dưới vách núi, Mục Long tựa như một hòn đá càng rơi càng nhanh.
“Sắp chết chưa?”, Mục Long nghe thấy tiếng gió bên tai, bầu trời tựa như càng lúc càng rời xa hắn, hắn không cam tâm.
Thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc thần trí của hắn sắp mơ hồ thì hắn đã nhìn thấy một đỉnh ngọn núi xích hồng sắc cắt ngang bầu tời, từ trong đó xuyên ra một đạo lưu quang huyết sắc, nhanh chóng chui vào mi tâm của hắn.
Khoảnh khắc đó, Mục Long nhìn thấy rất rõ đó là một cổ tháp sắc đỏ rực rỡ.
“Lừa đảo?”
Đừng nói là Lâm Mỹ Quyên không tin, ngay cả Đường Minh Phong cũng không tin.
Một tên lừa đảo mà có thể khiến Thẩm Kỳ Bân trả lại Đồng Đồng cho anh ta, còn cung kính như cháu trai gặp ông nội sao?
“Thẩm Kỳ Bân cung kính với Tôn Hàn như vậy là vì Tôn Hàn đã dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt ông hai Thẩm, khiến ông hai Thẩm tin rằng Tôn Hàn có cách chữa bệnh của Thẩm Nguyệt!”
“Hai đứa nghĩ xem, với căn bệnh của Thẩm Nguyệt thì dù cấy tủy của Đồng Đồng vào cũng không thể nào chữa triệt để, mà Tôn Hàn nói rằng cậu ta có thể chữa được!”
“Ông hai Thẩm nổi tiếng là thương yêu con gái, nghe thấy Tôn Hàn có thể cứu con gái ông ta thì sao có thể không cung kính được?”
Lâm Mỹ Quyên vẫn hơi không tin: “Thật hay giả vậy, sao con không biết Tôn Hàn biết y thuật?”
“Phí lời, bố có thể lừa con sao? Bố thực sự đã nghe lén được cuộc đối thoại giữa ông hai Thẩm và Tôn Hàn! Tôn Hàn cuối cùng còn tỏ vẻ bí ẩn nói rằng ‘tôi sẽ suy nghĩ’. Rõ ràng cậu ta không biết cứu người mà cố ý lừa ông hai Thẩm ra mặt thay cậu ta!”, Lâm Hữu bất bình vô cùng.
Có ông hai Thẩm giúp Tôn Hàn thì họ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Đường Minh Phong nghe thế thì mắt sáng bừng, nói với giọng nham hiểm: “Nếu thế thì chúng ta chẳng có gì phải lo lắng cả. Chỉ cần chúng ta nói cho ông hai Thẩm là Tôn Hàn hoàn toàn chẳng biết gì về chữa bệnh cứu người, vậy thì chúng ta không cần ra tay đối phó Tôn Hàn, ông hai Thẩm sẽ không tha cho anh ta!”
Lâm Hữu hơi lo lắng, chần chừ nói: “Sợ sẽ có phiền phức, Tôn Hàn cũng không biết đã học được mánh khóe lừa gạt gì trong tù, giả vờ ta đây bản lĩnh tài giỏi cũng giống lắm”.
“Lúc bố nghe lén, nếu không phải đã hiểu rõ Tôn Hàn, biết rõ rằng tên nhóc kia không hề biết chữa bệnh cứu người thì suýt nữa đã tin rằng cậu ta có thể cứu Thẩm Nguyệt rồi!”