Chương 63
Ông ta biết từ nay về sau Mục Long tên cũng như người chính là long thần của Mục gia, sắp nhất phi trùng thiên! Nhưng Mục Long đối với cái danh đệ nhất thiên kiêu này lại hoàn toàn không bận tâm.
Người còn có người giỏi hơn, trời còn có trời cao hơn, hắn đã trải qua thời khi thì tôn quý như ngọc, khi thì bần tiện như bùn. Nếu không có thực lực thì tất cả vinh quang chẳng qua chỉ là hư danh, Mục gia cũng được, thành Hàn Giang cũng vậy, vỏn vẻn chỉ là điểm xuất phát.
“Về thôi ông nội”, Mục Long thu Tử Điện Long Ảnh thương vào rồi nhìn về phía Mục Cửu Uyên.
“Được”, Mục Cửu Uyên thần sắc vô cùng kích động, còn kích động hơn cả sáu ngày trước khi biết được Mục Long có thể tu luyện lại.
Không chỉ là vì thành tựu của cháu trai mà nhiều hơn là vì con trai của ông, Mục Thanh Khung, vì Mục Long đã đột phá Thoái Phàm cảnh.
Mục Long và Mục Cửu Uyên đi phía trước, phía sau là đàn hổ đi theo, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng gầm nhẹ, khiến người ta run sợ.
…
Nội viện Mục gia, trong đại điện.
Sáu hôm nay nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Mục Cửu Uyên, thần sắc Mục Thanh Khung dường như đã tốt hơn rất nhiều, gương mặt đã dần dần hồi phục lại được chút hồng hào.
Thấy Mục Long về, Mục Thanh Khung đang nằm trên giường lập tức ngồi lên, lúc trước khi Mục Cửu Uyên nói với ông ấy về chuyện của Mục Long, ông còn không tin, nhưng hiện giờ cảm nhận được khí tức của Mục Long thì ông đoán chừng phải run sợ đến nửa ngày.
“Tốt, quá tốt rồi!”
“Vừa nãy mơ hồ nghe được tiếng ồn hình như là nhắc đến con ta, vi phụ còn tưởng rằng đã nghe nhầm”.
“Đương nhiên không nhầm, ha ha ha, Long Nhi với Thoái Phàm cảnh tầng ba đã đánh bại Mục Thiên Dao Bích Cung cảnh, quả thực là mở mày mở mặt, lão tiểu tử Mục Cửu Giang đó tức đến mặt xanh lét cả ra, sảng khoái!”, bên cạnh vang lên tiếng cười sang sảng của Mục Cửu Uyên.
Ngay sau đó, Mục Long lấy ra Tử Điện Long Ảnh thương đưa cho Mục Thanh Khung rồi nói: “Cha, binh khí của cha!”
Thanh Tử Điện Long Ảnh thương này có linh tính, khi Mục Thanh Khung giơ tay ra chạm vào, bên trên đột nhiên phát lên từng trận rồng ngâm, điện quang chớp lóe, ong ong run lên không ngừng.
“Bốn năm rồi, ông bạn già, ngươi chắc cũng trách ta đã để ngươi im ắng quá lâu nhỉ?”
“Có điều, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ không còn cô đơn nữa, con trai Mục Long của ta còn hơn ta gấp trăm lần!”, Mục Thanh Khung an ủi Tử Điện Long Ảnh, ánh mắt tràn ngập lưu luyến.
“Không, cha, cha mới là chủ nhân chân chính của Tử Điện Long Ảnh thương!”
“Hôm nay con sẽ loại bỏ một giọt máu rồng đó cho cha, Tử Điện Long Ảnh thương sẽ không còn cô đơn nữa, cha cũng không cần phải tiếp tục lặng lẽ nữa!”, Mục Long đường hoàng nói.
“Con… Long Nhi, con đang đùa với vi phụ sao? Cũng không sao, hôm nay có thể thấy con quật khởi, cha chết cũng không hối tiếc, con không cần phải an ủi cha”.
Mục Thanh Khung xua tay, thở dài một hơi, bốn năm rồi, tình trạng của ông tự bản thân ông hiểu rõ nhất.
“Đùa hay không thì cha sẽ biết ngay thôi!”, Mục Long mỉm cười thần bí.
Ngay sau đó, Mục Long bức ra một giọt tinh huyết to bằng đầu ngón tay, bên trong màu đỏ thẫm lại có mấy đường hoa văn kim sắc pha lẫn, mơ hồ còn có hắc tuyến nhè nhẹ.