Chương 2
15 hàng tháng, máu rồng sẽ phóng thích long viêm, tấn công vào tim vô cùng đau đớn, sống không bằng chết, Mục Long chỉ có thể giương mắt nhìn mọi thứ diễn ra mà không thể làm gì.
Dẫu sao ở thế giới này, kẻ mạnh vẫn làm chủ!
4 năm qua hắn đã phải chịu đủ mọi tủi nhục trào phúng, cũng hiểu sâu sắc thế nào gọi là khi thì tôn quý như ngọc khi thì ti tiện như bùn.
Long viêm cắn tim, đốt cháy gần hết một thân khí huyết của Mục Thanh Khung, khí huyết càng yếu ớt thì phát tác càng đau đớn.
4 năm giày vò, từ anh hùng đứng đầu biến thành dáng vẻ tiều tụy, gia tộc chẳng có ai thăm nom, còn Mục Long vì kinh mạch vị hủy nên không thể tu hành, khổ sở cầu xin đan dược đều là để cho phụ thân bồi bổ khí huyết.
Nhưng hiện giờ, mặc cho Mục Long cầu xin khổ sở thì gia tộc đến viên Khí Huyết đan phẩm cấp thấp nhất cũng không muốn cho hắn, vậy có thể thấy rõ được thái độ của gia tộc.
“Xem ra, chỉ đành dùng cách đó thôi”, Mục Long nhìn về phía dãy núi Hung Ma phía xa, thần sắc ngưng trọng rồi đưa ra quyết định.
Sau khi về nhà, hắn ra sau viện đào lên một tấm bản đồ bằng da thú. Tấm bản đồ này hắn có được từ bốn năm trước, trên bản đồ ghi chép lại vị trí của linh quả Tử Vân Tôi.
Linh quả Tử Vân Tôi là linh dược hiếm có, đủ để ngưng luyện khí huyết, tôi luyện linh lực, nhưng vị trí trên bản đồ này lại là dãy núi Hung Ma.
Trong dãy núi Hung Ma yêu thú hoành hành, rắn độc khắp nơi, cho dù là cường giả vào trong cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng, huống chi Mục Long tu vi đã bị hủy hết. Nhưng chuyện đến nước này, vì cha cho dù có là u tuyền địa ngục thì hắn cũng phải xông vào!
…
Cùng lúc đó, có hai đạo thân ảnh lén la lén lút đi lại trong gia tộc. Nếu như Mục Long có ở đây thì nhất định sẽ nhận ra hai người này, Mục Lâm và Mục Xuyên, thường ngày sỉ nhục hắn không ít.
“Lâm ca, huynh chắc chắn tấm bản đồ đó thật sự ở nhà Mục Long sao? Liệu có bị người khác cướp đi rồi không?”, Mục Xuyên có chút không chắc chắn hỏi, mấy năm nay bọn họ đã cướp đoạt rất nhiều thứ ở chỗ Mục Long.
“Không thể nào, ta nhớ rất rõ, ta chưa từng nhìn thấy tấm bản đồ đó cho nên nó nhất định vẫn còn trong tay Mục Long”.
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết, đệ đừng quên ngày mai là Mục Thiên Dao trở về rồi, nếu như chúng ta lấy được tấm bản đồ cống cho nàng ta, đây đại khái là cơ hội duy nhất của chúng ta rồi”.
“Sư tôn của Mục Thiên Dao là nhân vật lớn, đến tộc trưởng gặp cũng phải nhún nhường ba phần, nếu như Mục Thiên Dao có thể giúp đỡ chúng ta thì cuộc khảo thí của gia tộc không lâu sau đó…”, Mục Lâm nói, bộ dạng như đã tính trước mọi việc.
Thế nhưng lúc này, ánh mắt Mục Xuyên đột nhiên ngưng lại, chỉ về phía trước nói: “Mục ca, mau nhìn kìa, là Mục Long, trong tay hắn đang cầm gì đó”.
Thấy vậy, hai mắt Mục Lâm chăm chú, sau khi nhìn rõ thứ trong tay Mục Long thì không khỏi mừng rỡ nói: “Tốt, quả đúng là ‘tìm mỏi mắt không thấy, lúc cần thì lại ngay trước mắt’, chúng ta có thể tiếp tục ở lại gia tộc hay không phải trông chờ vào lần này rồi”.
“Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta tới cướp lại đi!”, Mục Xuyên nghe vậy không khỏi lăm le hằm hè, vô cùng hưng phấn.
“Khoan đã”, Mục Lâm ngăn Mục Xuyên lại.
“Đệ nghĩ thử xem, hôm nay Mục Long không lấy được đan dược, giờ lại cầm bản đồ còn ăn mặc thế này, hắn muốn đi đâu làm gì?”, Mục Lâm nhìn chằm chằm vào thân ảnh Mục Long, cười như không cười nói.