Chương 64
Một giọt tinh huyết lại có ba màu đỏ, vàng, đen.
Khi giọt tinh huyết này tới gần, giọt huyết rồng trong người Mục Thanh Khung đó sớm đã như con giòi trong mu bàn chân thì lúc này lại không ngừng run rẩy.
“Long Nhi, đây là…”
“Đây là tinh huyết của con, cha cứ tĩnh khí ngưng thần là được!”, Mục Long nói rồi liền truyền giọt tinh huyết này vào trong người Mục Thanh Khung.
Hiện nay, Mục Long đã hoàn toàn dung hợp chân huyết Ma Viên, có huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên, còn cả chân huyết Thao Thiết lúc trước, tuy bị cưỡng chế trấn áp nhưng trong huyết mạch của Mục Long vẫn còn khí tức Thao Thiết tàn dư.
Mặc dù hiện tại thực lực không cao nhưng luận về cường độ huyết mạch, dù là mấy yêu vương cái thế đương thời cũng không bằng Mục Long.
Khoảnh khắc tinh huyết nhập thể, Mục Long liền khống chế nó xuất hiện trên huyết rồng.
Yêu tộc, huyết mạch cấp bậc nghiêm ngặt, huyết rồng đó dĩ nhiên đã thông linh, cảm nhận được khí tức của một giọt tinh huyết này hình như đang sợ hãi, phát ra âm thanh ô ô, dường như đang muốn chạy trốn.
Nhưng Mục Long nào có cho nó cơ hội, giày vò cha ta bốn năm, hôm nay ngươi cũng nên hết chỗ dùng đi thôi!
Ngay sau đó giọt huyết rồng này hoàn toàn bị thôn phệ, khí tức luẩn quẩn trong đó hóa thành khí huyết tinh thuần.
Vào giây phút giọt huyết rồng tan biến, trong cơ thể Mục Thanh Khung phát ra một tiếng nổ lớn, tựa như xiềng xích bị khóa đã lâu được mở ra vậy.
Từng đạo linh khí chảy khắp tứ chi bách hài của ông từ đầu, toàn thân trở nên ấm áp, đây là cảm giác mà bốn năm qua chưa từng có.
“Long Nhi, lực huyết mạch của con cường đại vậy sao!”, khi huyết rồng được xua tan, Mục Thanh Khung không kiềm chế được phải kinh ngạc thán phục.
“Chuyện này sau này chúng ta hãy nói, sự việc cấp bách, cha mau tranh thủ luyện hóa giọt tinh huyết này để chữa trị căn nguyên đi”.
Mục Long kiểm tra tình hình cơ thể Mục Thanh Khung một lượt, phát hiện ra bốn năm nay khí tức và căn nguyên của ông đã bị hao tổn vô cùng nghiêm trọng, gần như đèn cạn dầu.
Đồng thời, Mục Long không hề keo kiệt mà lấy Tịnh Tuyết Vương Liên ra, một chưởng đánh vỡ vụn, hóa thành lực lượng tinh thuần, truyền hết vào trong người Mục Thanh Khung, giúp ông khôi phục lực thần hồn.
Mục Thanh Khung cũng không nói nhiều nữa, chuyên tâm vận công, khí tức trong người ông bắt đầu chậm rãi hồi phục, tựa như hùng sư ngủ sâu thức tỉnh.
Mục Thanh Khung năm đó chính là đệ nhất cường giả của Mục gia, đã bước một chân vào Linh Văn cảnh, khí tức cỡ này đương nhiên thập phần khủng bố.
Mục Cửu Uyên thấy vậy liền nhanh chóng thôi động lực thần hồn, che giấu cỗ khí tức này.
Dù sao sự hồi phục của Mục Thanh Khung vẫn cần thời gian, chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ tư biết được, bằng không đám người rục rịch ngóc đầu dậy đó sẽ hoàn toàn không ngồi yên được nữa.
Chỉ là, thấy Mục Long đã sử dụng Tịnh Tuyết Vương Liên, Mục Cửu Uyên suy cho cùng vẫn hơi lo lắng, nhắc nhở nói: “Long Nhi, Tịnh Tuyết Vương Liên đó…”
“Ông nội không cần lo lắng, con tự biết chừng mực”.