Chương 7
“Tôi…”
Lúc Tôn Hàn đang định tự giới thiệu với Liễu Y Y thì đột nhiên có tiếng ồn ào từ sạp đồ ăn đối diện.
“Bệnh hen suyễn của bà Vương lại tái phát rồi, mau gọi điện cho bệnh viện!”
“Gọi nhanh lên, bà Vương hô hấp khó khăn lắm, chậm là không kịp mất”.
“Việc làm ăn của chợ chúng ta vốn đã chẳng ra sao, nếu bà Vương chết ở đây thì sau này sẽ ế chỏng chơ mất!”
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngừng.
Liễu Y Y bỏ lại sạp cá, vội vàng lao về phía bà Vương.
Tôn Hàn cũng đi theo không hề do dự.
“Khó chịu, tôi khó chịu quá…”
“Bà Vương, bà sao rồi, nhất định phải cố lên! Cháu sẽ gọi điện cho bệnh viện!”
Liễu Y Y chạy qua thì khác hẳn với những người đứng bàng quan sợ gặp phiền phức.
Cô ngay lập tức đỡ bà Vương ngã trên đất đang thở gấp lên, rất bình tĩnh gọi 120.
“Bà lão này có bệnh hen suyễn cấp tính, hơn nữa bệnh tình đã tích lũy nghiêm trọng, lần này tái phát vô cùng nặng, nếu không xử lý kịp thì e là không đợi được xe cứu thương đến!”, Tôn Hàn chạy đến sau, quan sát một lúc rồi nói.
“Nói thôi thì có tác dụng gì, mấy cái đó chúng tôi cũng biết!”
“Đúng đấy. Liễu Y Y à, chúng ta gọi 120 là được rồi, cô đừng có tới gần quá, nếu không đến lúc đó con trai của bà Vương sẽ đổ chuyện này lên đầu cô, cô sẽ gặp xui xẻo đấy!”
Liễu Y Y hoảng loạn vô cùng. Bình thường bà Vương rất tốt với cô, sẽ tặng cô một ít thức ăn chưa bán hết, thế nên cô không nghe lời những người xung quanh kia.
Tôn Hàn thì vừa nhìn đã có thể nhìn thấy bệnh tình của bà Vương, thế nên cô liền ngẩng đầu định hỏi anh có cách gì không thì phát hiện đã chẳng thấy anh đâu.
Cô cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ bà Vương không thể nào đợi được đến lúc xe cứu thương đến sao?
Nhưng hai phút sau, có một giọng nói truyền đến từ phía xa xa: “Tránh đường, tránh đường!”
Tôn Hàn nhanh chóng quay lại từ nhà thuốc cách đó không xa, tay anh cầm một bộ dây truyền dịch. Vì chạy quá nhanh mà trán anh chảy đầy mồ hôi.
Người xung quanh không hiểu, họ bàn tán xôn xao.
Thấy Tôn Hàn ngồi xổm xuống, Liễu Y Y cũng cảnh giác nhìn anh: “Anh định làm gì?”
“Nếu không muốn bà Vương chết thì im lặng đi!”
Tôn Hàn tiện tay lấy một con dao gọt hoa quả, cắt ống truyền dịch bốn mươi xăng ti mét ra, một đoạn cắt thành hình cánh hoa. Sau đó anh mở miệng bà Vương ra, cho ống truyền dịch vào trong miệng bà Vương.
Trong lúc đó, mày bà Vương nhíu chặt lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Nhưng cách này có hiệu quả rất nhanh, khi ống truyền dịch luồn vào trong khí quản của bà Vương, tình trạng thở gấp của bà ấy đã giảm bớt.
Làm xong tất cả, Tôn Hàn mới thở phào một hơi rồi giải thích với Liễu Y Y: “Vừa nãy tình hình khẩn cấp nên tôi nói hơi nặng, cô đừng trách nhé”.
“Tôi đã làm một phẫu thuật luồn khí quản đơn giản cho bà Vương để bà ấy hô hấp dễ hơn. Làm thế thì bà ấy có thể kiên trì tới lúc đến bệnh viện”.
Giải thích như vậy, tất cả mọi người đều hiểu ra.