Chương 18
“Chấp nhận cô ta?”
Khi nghe lời này, Lâm Hàn hơi sững sờ, rồi nhìn sang Thẩm Na Na.
Không thể không nói, Thẩm Na Na là một cô gái đẹp rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh tế, thân hình thon thả lại tràn ngập hơi thở thanh xuân. Chỉ cần là một người đàn ông chân chính thì chắc chắn sẽ động lòng.
Mà giờ phút này, khuôn mặt Thẩm Na Na đã nhuộm sắc hồng, trong mắt có chút hồi hộp, lại có chút vui mừng và chờ đợi.
“Không được rồi”.
Lâm Hàn từ chối thẳng.
Thẩm Na Na thật sự rất xinh đẹp, nhưng Lâm Hàn là người đã có vợ, nói tóm lại là có một số giới hạn làm người không thể động vào.
Lâm Hàn thật lòng yêu thương người vợ Dương Lệ, đương nhiên không thể làm chuyện khuất tất sau lưng cô ấy.
“Hả, cậu chủ Lâm, có phải con gái tôi không xinh đẹp…”
Thẩm Hoài Xuân có chút bất ngờ, không nghĩ tới Lâm Hàn lại quyết liệt từ chối như vậy.
Chuyện Lâm Hàn đã lấy vợ, Thẩm Hoài Xuân cũng biết. Nhưng đối với người ở tầng lớp cao như Lâm Hàn, những chuyện như kết hôn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Mà nếu đã kết hôn rồi thì ra bên ngoài tìm tình nhân thì cũng không có gì to tát.
“Không cần nói nữa, tôi từ chối chuyện này”.
Lâm Hàn xua tay, cắt ngang lời nói của Thẩm Hoài Xuân.
“Được rồi”, Thẩm Hoài Xuân sửng sốt, không dám nói nhiều nữa mà tiếp tục dùng cơm.
Mà Thẩm Na Na ngồi một bên nghe thấy những lời này thì trong mắt loé lên một tia thất vọng.
Bữa tiệc diễn ra trong một tiếng đồng hồ mới kết thúc.
“Cậu chủ Lâm, tôi nghe nói bố vợ của cậu đang bệnh nên đã chuẩn bị một chút thực phẩm bổ dưỡng”.
Thẩm Hoài Xuân lấy ra một hộp quà, mở ra xem, bên trong có hai thứ đen xì, có gai.
“Đây là hải sâm à?”
Lâm Hàn nhìn một cái là nhận ra ngay.
Thẩm Hoài Xuân gật gật đầu: “Nhưng đây không phải là hải sâm nuôi trong nước mà là hải sâm vận chuyển bằng đường hàng không từ cảng Murmansk ở Bắc Băng Dương, nước Nga, bổ dưỡng gấp nhiều lần so với hải sâm trong nước!”
“Loại này dưỡng âm bổ thận, lợi tuỷ, có hiệu quả làm ấm, rất thích hợp cho người vừa bị bệnh nặng”.
“Vậy thì tôi phải cảm ơn đồn trưởng rồi”.
Lâm Hàn cũng không khách sáo mà nhận quà.
Trên vỏ hộp còn có rất nhiều chữ tiếng Nga mà Lâm Hàn không biết, xem ra thật sự là chuyển từ Nga về đây.
“Có gì đâu mà phải cảm ơn, đây là việc mà người dưới nên làm thôi mà!”
Thẩm Hoài Xuân cười nói.
Nửa tiếng sau, mọi người đều đã cơm no rượu say, Lâm Hàn cũng chuẩn bị rời đi.
“Na Na, con lái xe đưa cậu chủ Lâm về nhà”, Thẩm Hoài Xuân dặn dò nói.
“Vâng!”
Thẩm Na Na gật đầu, cầm chìa khoá xe đi ra khỏi cửa.