Dịch Thư Vân cười thầm Quân Diệc Hàm trước mắt chỗ nào còn có bộ dạng sắc sảo, khôn khéo, hiểu thấu lí lẽ lúc gặp mặt lần đầu, vì vậy thư thả giọng điệu, nói, "Ta tự phạt, không có đạo lý bỏ dở nửa chừng; ngươi đã biết sai, nên nhớ kỹ sự an toàn của ngươi không chỉ liên quan một cá nhân, mà còn cả quốc gia thiên hạ."
Những đạo lý này Tề Hàm đều hiểu, nhưng bởi vì những việc lúc nhỏ hắn từng trải qua và kháng cự chuyện tương lai từ sâu trong nội tâm, khiến hắn đã thành thói quen xem nhẹ điểm này.
Thấy hắn im lặng không lên tiếng, Dịch Thư Vân tiếp tục nói, "Thái độ của ngươi đối với người bên cạnh cũng luôn khiến chúng ta quên ngươi cao quý, ta rất vinh hạnh cũng rất sợ hãi; ngươi cũng đã biết trên bàn thư phòng Kình Thiên Bảo, đến nay còn đặt thánh chỉ "Huỷ diệt Tung Thiên giáo" lệnh tôn ban xuống? Nếu không có tôn sư hòa giải, thời khắc này thế gian sợ đã sớm không còn huynh đệ Dịch gia và Tung Thiên giáo tồn tại. Ta che chở ngươi, một là vì sự tồn tại của Tung Thiên giáo; hai là vì tôn sư giao phó; ba... cũng vì suy cho cùng ta lớn hơn ngươi hai tuổi, cũng nên che chở ngươi..."
* Nghĩa chính ngôn từ ý chỉ câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.
"Giáo... Dịch, Dịch đại ca... Ta thật sự biết sai rồi," Tề Hàm có chút không được tự nhiên mà sửa miệng, nhận sai lại chân thành rất nhiều, "Thân thể huynh không tốt, đừng giày vò bản thân mình có được không? Còn dư lại một ngày một đêm, huynh phạt ta đi, ta..."
Lời còn chưa dứt, Dịch Thư Vân đã chỉ giường của mình nói rằng, "Ở chỗ này ngủ, ngươi ngủ ít một đêm ta liền chịu thêm một đêm, ngươi ăn ít một bữa ta liền đói thêm một bữa. Ngươi đã chịu gọi ta một tiếng "đại ca", nên nghe lời của ta, đi ngủ!"
Dịch Thư Vân nhìn thiếu niên trên giường vặn vặn vẹo vẹo đem mình cuộn thành một con sâu lớn, trên gương mặt mệt mỏi lộ ra ý cười; tính tới tính lui, sinh mệnh Tề Hàm thiếu một người "ca ca", hắn mang theo tư tâm chiếm đoạt vị trí này, cũng nguyện ý dùng quãng đời còn lại sắm tốt vai nhân vật này.
Ngày hôm sau, sau khi Tề Hàm thức dậy, ngoan ngoãn rửa mặt, luyện công, ăn cơm, trừ những cái đó ra chính là một bước không rời trông coi Dịch Thư Vân nỏ mạnh hết đà, rất sợ hắn không kiên trì nổi mà ngã xuống.
Thế giới an tĩnh tươi đẹp đến nhường nào, dường như thời gian cũng trôi nhanh rất nhiều.
Ban đêm, giữa lúc Tề Hàm và Dịch Thư Vân uống cháo loãng tửu lâu chuẩn bị, Lưu Giang Xuyên đến thăm. Vừa nhìn thấy bọn họ thế mà lại đang húp cháo, vẻ mặt kỳ quái không hiểu.
Tề Hàm có chút không biết kể từ đâu, Dịch Thư Vân cũng không giải thích nhiều, chỉ hỏi, "Lần này, Lưu bộ đầu có chuyện gì sao?"
Lưu Giang Xuyên tựa như quen thuộc ngồi xuống nói rằng, "Gần đây không phải vẫn luôn tra đám người áo đen sao? Xế chiều hôm nay có người báo lại, nói có một thợ săn lúc vào núi săn thú, phát hiện rất nhiều thi thể trong một thung lũng, đều mặc quần áo đen. Ta dẫn người tới tra xét rồi, quả nhiên là những người đó, có vài tên trên người còn lưu lại vết thương đêm đó để lại..."
Dịch Thư Vân trải qua ba ngày giày vò, vốn dĩ tinh thần không tốt, sau khi nghe được tin tức này cũng không khỏi không lên tinh thần, hỏi, "Bọn họ chết như thế nào?"
Lưu Giang Xuyên đáp, "Một kiếm lấy mạng, có điểm giống..."
"Gϊếŧ người diệt khẩu?!" Trong đôi mắt tiều tụy của Dịch Thư Vân đều là quyết tuyệt, "Có thể hiểu được, đổi lại là ta, nhiệm vụ thất bại như vậy, còn khiến người ta nắm được hành tung theo sát không ngừng, ta cũng phải làm như vậy!"
Tề Hàm có chút kinh ngạc nhìn Dịch Thư Vân, mặc dù biết tranh đoạt quyền lực ở Tung Thiên giáo tất nhiên không thể thiếu sát phạt quyết đoán, nhưng từ sau khi bọn họ quen biết, hắn tự đánh giá giáo chủ, tuy có phần không từ thủ đoạn, nhưng chung quy tâm vẫn hướng chính đạo. Cho nên Tề Hàm lại quên mất, bộ dạng trước đây của hắn.
Nhưng Lưu Giang Xuyên dường như không giật mình như vậy, mà thuận theo câu chuyện nói, "Cứ như vậy, manh mối của chúng ta liền đứt đoạn; người chủ sự sau lưng này cũng triệt để giấu kín, trừ phi bọn họ có hành động lần nữa, bằng không... ban ngày thả giặc, cuối cùng hoạ ngầm."
Trong phòng rơi vào trầm tĩnh, vẫn là Dịch Thư Vân nói, "Vẫn tiếp tục tra đi, chỉ cần bọn họ vẫn còn ở Tây Xuyên, chung quy sẽ có đầu mối; hai ngày nay thân thể ta không khỏe, trước hết Lưu bộ đầu để châu nha khám nghiệm tử thi kiểm tra cẩn thận thi thể những người áo đen kia, cố gắng tìm nhiều manh mối một chút, chờ ta khỏe rồi, chúng ta lại thương lượng đối sách."
Lưu Giang Xuyên đáp một tiếng, sau đó đứng dậy cáo từ.
Dịch Thư Vân thật sự mệt mỏi, cũng không giữ người lại, sau khi tiễn khách tiếp tục húp cháo, Tề Hàm có ấn tượng tốt với Lưu Giang Xuyên, nói rằng, "Người ẩn nấp tự đoạn cánh tay, bên người Trần Cảnh lại có bộ đầu đắc lực như thế, ta nghĩ trong thời gian ngắn, Trần Cảnh hẳn là xem như an toàn ha?"
Dịch Thư Vân gật đầu nói, "Manh mối trên bề nổi đã đứt, nhưng chúng ta vẫn không thể ngừng truy tra. Tên này tồn tại chính là tai hoạ ngầm của Tây Xuyên thậm chí Trung Châu, tối nay ta liền viết thư cho tôn sư, thỉnh y định đoạt."
Tề Hàm vừa nghe muốn viết thư cho tiên sinh, lập tức khẩn trương lên.
Dịch Thư Vân sao lại không biết tâm tư hắn, liếc mắt nhìn hắn, nói rằng, "Chuyện ngươi bị thương có thể giấu diếm được tôn sư sao? Kể cả chuyện lần trước ngươi một mình vào núi hái Chu Quả, tuy rằng đã bình an trở về, nhưng quá trình như thế nào chỉ có ngươi tự mình biết. Theo ta thấy vẫn nên thành thật khai báo mới tốt, chờ tôn sư hồi âm, ngươi vẫn nên mau sớm trở về Đông Xuyên, miễn cho từ trên xuống dưới đều lo lắng cho ngươi."
Trong lòng Tề Hàm thừa nhận Dịch Thư Vân nói có đạo lý, nhưng mà! Hắn thật sự khiến người ta lo lắng như vậy sao? Hắn đã mười chín tuổi rồi! Lúc tiên sinh mười chín tuổi, núi Lạc Hà cũng đốt qua một lần!
Hoàng trưởng tử điện hạ mười chín tuổi buồn bực cầm chiếc đũa chọc tới chọc lui trong cháo, không phải hắn không muốn trở về, nhưng mà trở về phải nói thế nào đây? Tiên sinh sẽ vì hắn tìm được Chu Quả sau đó không hỏi tình huống hắn vào núi sao? Sẽ vì hắn cứu Trần Cảnh và Dịch Thư Vân mà không truy cứu chuyện mình bị thương sao?
Ngẫm lại thật sự rất bi thương mà, vì sao rõ ràng hắn lập công, nhưng vẫn không dám về nhà chứ?
Lời nói chia hai đầu.
Đông Xuyên, Quân trạch, nguyên tiêu.
Quân Mặc Ninh đầu đầy tóc bạc nghiêng người dựa vào lưng ghế, uống trà xanh tiêu thực Hoắc Nhẫn Đông tỉ mỉ điều chế, mùi vị bữa cơm nguyên tiêu lúc nãy không tệ, nhưng ba đứa nhỏ kia hôm nay lại không có lộc ăn, bệnh nhân Quân tam thiếu được chăm sóc đến từng li từng tí không cẩn thận ăn nhiều, bụng có chút đầy.
Đương nhiên, tâm cũng có chút buồn phiền.
Hoắc Nhẫn Đông ngồi một bên, vừa nhìn thư vừa cười nói, "Tam ca ca, vẫn là Hàm nhi của chúng ta hiếu thuận, chẳng những tìm cho ngươi Chu Quả khôi phục công lực, còn cứu Trần Cảnh lập công lớn!"
Quân Mặc Ninh cũng cười nói, "Nàng đừng chỉ nhìn chuyện tốt, không thấy Dịch Thư Vân viết hắn bị thương sao?"
"Dịch Thư Vân này thật đúng là người thông minh lanh lợi," Hoắc Nhẫn Đông buông thư, nói rằng, "Chuyện Tây Xuyên lác đác vài nét bút liền kết thúc, nhưng trái lại chuyện Hàm nhi viết lưu loát rất nhiều, hắn nói việc Hàm nhi bị thương không trách Hàm nhi, là hắn suy nghĩ không chu toàn, đã phạt bản thân mình ba ngày đêm cấm ăn cấm ngủ, thân thể hắn vừa mới khôi phục nguyên khí, đủ hắn chịu."
"Người có thể nhẫn tâm với mình làm việc mới có quyết đoán, nếu không, ta cũng không yên tâm đem Tây Xuyên, địa phương quan trọng như vậy giao cho hắn."
Hoắc Nhẫn Đông thử thăm dò hỏi, "Vậy... không phạt Hàm nhi nha, hành tẩu giang hồ hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bị thương; ngã một lần, khôn hơn một chút mà; Dịch Thư Vân tự phạt như thế, nhất định Hàm nhi đã vô cùng áy náy rồi, hắn sẽ bảo vệ chính mình cẩn thận..."
Quân Mặc Ninh suy nghĩ một chút, thả lỏng nói, "Nghe nàng, nếu như chút thương thế này cũng phải túm hắn trở về giáo huấn, vậy thì thật phải nuôi hắn cả đời..."
Đang nói, ngoài cửa Sở Hán Sinh thân ảnh cao lớn đã đi tới, Hoắc Nhẫn Đông hỏi, "Thế nào? Vết thương Hi nhi thế nào?"
Sở Hán Sinh ngồi xuống nói, "Vân nhi xuống tay mất đúng mực, trên mông bị thương rất nặng, không ba bốn ngày không xuống giường được."
Quân Mặc Ninh đau đầu đỡ trán không muốn nói chuyện, bốn đứa học trò, không có một đứa đỡ lo!
Hôm nay vốn tiết nguyên tiêu, Tề Vân có việc không thể ra cửa, liền dặn Quân Diệc Hi dẫn Quân Diệc Thần ra ngoài đi dạo một chút; từ sau khi trở lại sư môn, Quân Diệc Hi liền ôm lòng áy náy với tiểu tứ, chẳng những mọi chuyện theo nó, quả thật cưng chiều đến trình độ muốn gì được nấy, kết quả lần này vừa ra khỏi cửa, liền dung túng nó ăn kẹo hồ lô, trở về liền thượng thổ hạ tả*!
* Thượng thổ hạ tả ý chỉ vừa nôn vừa tiêu chảy.
Quân Diệc Thần là đứa nhỏ Tề Vân đặt ở đầu quả tim, nhưng sẽ không dung túng, cũng sẽ không cho nó ăn buông thả như thế; cũng không biết tức giận xuất phát từ chuyện này, hay trong lòng vẫn tích lấy mối hận cũ những việc Quân Diệc Hi làm trước đây, một trận roi mây hạ xuống, trực tiếp đem Quân Diệc Hi quen chịu khổ lúc bị phạt đánh ngất đi rồi.
Sau đó, Tề Vân bị phạt quỳ trong sân phản tỉnh, tính một chút cũng đã hai canh giờ.
Một đứa không ở, ba đứa học trò bên người, một đứa bị bệnh, một đứa bị thương, còn có một đứa đang quỳ tỉnh! Ai cũng không ăn nguyên tiêu ngon lành!
Hoắc Nhẫn Đông cũng bất đắc dĩ lắc đầu, có điều vẫn rất hớn hở kể chuyện Tề Hàm với Sở Hán Sinh, biết được gia nhà mình không trách cứ Tề Hàm, người cao to cười đến mức cực kỳ vui vẻ, lời trong lời ngoài đều là "Vẫn là Hàm nhi của ta hiểu chuyện, hiếu thuận, giỏi giang..." bla bla...
Đêm xuống, Quân Mặc Ninh liền viết thư hồi âm cho Dịch Thư Vân, định ra công việc xử lý Tây Xuyên, và thái độ đối với Tề Hàm. Ba người Mạc Hâm, Mạc Diễm và Mạc Miểu xuất phát trong đêm, nhiệm vụ Mạc Hâm và Mạc Diễm là ở lại Tây Xuyên bảo hộ Tề Hàm đồng thời âm thầm chỉ huy Yến Thiên Lâu điều tra rõ sự kiện kia; còn Mạc Miểu thì thu hồi Chu Quả, sau đó trở về Đông Xuyên.