Chương bảy. Tiên sinh, thừa tướng
"Tiên sinh giáo huấn học trò từ xưa đến nay thiên kinh địa nghĩa, Thư Vân nào dám trách cứ tiên sinh!" Trong lời nói của Dịch Thư Vân mang theo tâm tình, trong mắt xao động ra gợn sóng nhàn nhạt, vô cùng nhạt, như phù dung sớm nở tối tàn, "Thư Vân chỉ sợ tiên sinh vẫn chưa tha thứ ta, cho nên bất kể ta thỉnh tội thỉnh phạt thế nào, người cũng không nguyện gặp lại ta!"
Quân Vũ lau tay dính thuốc, nhìn người, sau một khắc, liền buông lọ thuốc xuống. Một tiếng "cạch" nhẹ nhàng, nhưng tựa như đập vào lòng người.
Tim Dịch Thư Vân "lộp bộp" một cái.
"Trung thu năm ngoái, ngươi bỏ việc thành Kình Thiên thành, một mình đi kinh thành." Quân Vũ đặt thuốc xuống, xoay người rửa tay trong chậu nước trên giá, vừa rửa, vừa tiếp tục nói, "Ta lấy tự rời cương vị, không chiếu nhập kinh trách ngươi năm mươi bản tử, kết quả ngươi ngay ngày trung thu hôm sau, để lại một phong thư việc công chuyện công, mang thương hồi xuyên..."
"Ngươi đây là đang... ngắt lời ta, nhảy vào miệng ta?" Ánh mắt Quân Vũ nhẹ bẫng lướt qua gương mặt tái nhợt của Dịch Thư Vân, nhìn hắn.
"Ta..." Kình Thiên thành chủ nóng lòng muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt như vậy cảm nhận được vài phần nặng nề, lời bật thốt lên vòng vo vài vòng trong miệng, mở miệng lại là cái khác.
"Thư Vân không dám."
"Ha..." Quân Vũ không rõ ý vị mỉm cười một tiếng, dời ánh mắt, xoay người đi hướng bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng nhìn lá phong đỏ như máu ngoài cửa sổ không nói gì.
Dịch Thư Vân nằm bò trên giường nhìn bóng lưng kia, chợt nhớ tới giấc mơ trước đó. Trong lòng hắn hoảng hốt, mượn dược lực nhè nhẹ xoa dịu đau đớn trên mông chân, gian nan mặc tiết khố vào. Khoảnh khắc hai chân giẫm lên mặt đất, tựa như bước vào trong mây.
Không có động tĩnh.
"Tiên sinh..." Trong giọng nói Dịch Thư Vân ẩn nhẫn tâm tình phức tạp, nhưng đều bị che đậy tốt lắm, chỉ còn lại kính cẩn nghe lời rõ rệt, "Thư Vân sai quy củ, xin người trách phạt..."
Quân Vũ xoay người, nhìn người mặc áσ ɭóŧ tuyết trắng đoan chính quỳ trên mặt đất bên bàn tròn, sắc mặt trắng đi vài phần, trên trán có thể thấy mồ hôi lạnh trong suốt rõ ràng. Bên cạnh một cái ghế tròn... đầu gối quỳ tỉnh mười ngày, thương thế so với trận cành bạch dương đêm qua chỉ nặng không nhẹ... Nói vậy, vừa rồi hắn đúng là chống cái ghế này quỳ xuống.
Áp trên đỉnh đầu người.
"Sai quy củ gì?"
Sắc mặt Dịch Thư Vân đang tái nhợt sau khi nghe sáu chữ này ửng đỏ lên, năm nay hắn hai mươi có sáu, không phải mười sáu càng không phải sáu tuổi, đối mặt với vấn đề trẻ con như vậy, khiến hắn không cách nào minh mẫn thể nghiệm và quan sát trong lòng người trước mặt có bao nhiêu tức giận.
Lúc đang do dự xoắn xuýt, lại nghe thấy Quân Vũ mở miệng nói, "Là không biết nên nói thế nào? Hay căn bản không biết mình sai? Tựa như trung thu năm ngoái ngươi thành ý tràn đầy đi đến kinh thành lại giận dỗi rời đi, sau đó tuy viết thư thỉnh phạt, nhưng trong lòng ngươi thật sự biết sai ư? Hay chỉ sợ ta sẽ tức giận?"
Dịch Thư Vân nhất thời không lời nào để nói, chỉ cụp mắt xuống yếu ớt nắm hai tay.
"Đào mận gió xuân một chén rượu, đêm mưa giang hồ mười năm đèn." Lời Quân Vũ nói thẳng tắp đâm vào lòng người, "Ngươi lăn lộn trong quy tắc thủ đoạn của mình hai mươi năm, so với tam đệ ta trong xương còn không nhìn pháp luật triều đình hơn. Cho nên, dù ngươi thân là người đứng đầu một thành, vẫn có thể buông bỏ việc thành, chạy tới kinh thành; kẻ thù trả thù, chẳng qua mượn cớ, ngươi là vì bực bội Lý Sùng Đức, mới cố ý không phối hợp với y trừ phiến loạn..."
"Tiên sinh!" Dịch Thư Vân lại lần nữa cắt ngang lời Quân Vũ, nâng đôi mắt có hốt hoảng cũng có oan ức, những thứ này đều là sự thật, nhưng đằng sau sự thật vẫn còn sự thật!
Quân Vũ hít một hơi thật sâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được một cái tát tát lên mặt người, nhìn người đứng đầu một thành quỳ không được ngã xuống đất, tiên sinh rốt cuộc đem tất cả tức giận thẳng thắn biểu đạt ra ngoài, "Ta đã cảnh cáo ngươi tuân thủ quy củ Quân môn! Còn có, học trò Quân Vũ ta, việc công ở trước, tư tâm phía sau, ngươi phân rõ ràng cho ta! Ta biết ngươi lén gọi ta "đồ cổ", đã có giác ngộ như thế, sao còn dám lợi dụng việc công thỏa mãn tư tâm!"
Ba ngày sau, hành quán Tây Xuyên.
Quân Vũ một thân quan phục thừa tướng, màu tím đậm càng thêm tôn lên uy nghiêm của người ngồi lâu ở địa vị cao, ngọc quan, đai lưng mãng xà, ủng đen, phối với phong thái nhi lập chi niên* tinh thần sung túc, mặc dù chỉ tùy ý đứng cũng khiến người khác có vài phần sợ hãi, huống chi, lúc này y đoan đoan chính chính ngồi trước án, tỉ mỉ xem ba phần tấu chương trong tay.
* Nhi lập chi niên chỉ 30 tuổi.
Dưới đường*, Lý Sùng Đức, Dịch Thư Vân và Hàn Túc quỳ, chính là người chỉ huy đội ngũ trừ phiến loạn thất bại lần này. Quỳ một chân trên đất, là lễ gặp mặt giữa cấp dưới và cấp trên triều đình Trung Châu, nếu như bình thường, cũng không cần cấp bậc nghiêm ngặt như vậy, có điều hôm nay Quân Vũ bày ra nghi trượng khâm sai thừa tướng, lại nói chuyện trừ phiến loạn, đương nhiên không ai dám lơ là lễ tiết.
* Chỉ nơi xét xử ngày xưa.
Nhưng từ sau khi hành lễ, tướng gia bên trên cũng không cho dậy, không nói đến Dịch Thư Vân và Hàn Túc, ngay cả Lý Sùng Đức, cũng biết bọn họ bị phạt quỳ rồi.
Một chén trà, thời gian không dài cũng không ngắn. Thừa tướng Quân Vũ nhật lý vạn ky* rốt cuộc đặt phong tấu chương cuối cùng xuống, đưa mắt ném lên người châu mục Lý Sùng Đức trẻ tuổi vừa đầy ba mươi.
* Nhật lý vạn ky ý chỉ người có rất nhiều việc quan trọng phải giải quyết.
"Lý đại nhân, " Thừa tướng trẻ tuổi chỉ hơn sáu tuổi, nhưng thân phận lại chênh lệch quá nhiều nói với châu mục tuổi còn trẻ, "Ngươi là trạng nguyên hoàng thượng bổ nhiệm năm Hi Bình nguyên niên, rèn luyện hai năm ở Hộ bộ đã được đưa ra ngoài đến nơi quan trọng là Tây Xuyên, đủ thấy hoàng thượng coi trọng ngươi. Ngươi còn nhớ hay không, ngày đó hoàng thượng nói với ngươi cái gì?"
Là trạng nguyên đầu tiên sau khi Tề Hàm lên ngôi, từ trước đến nay Lý Sùng Đức cực kỳ kiêu ngạo, đối với huynh đệ Quân thị trên dưới kinh thành tâng bốc cũng có, chê bai cũng có, nhất là tam thiếu Quân Mặc Ninh, trong lòng không khỏi có chút xem thường, luôn cảm thấy ba người thừa phụ dư ấm* mới có thành tựu hôm nay. Sau đó vào triều đình, tiếp xúc gần gũi với Quân Vũ, mới hiểu được y có thể ngồi ở vị trí đứng đầu bách quan Trung Châu vào độ tuổi nhi lập chi niên, quả thật danh xứng với thực, trong lòng tự nhiên cũng phục tùng.
* Thừa phụ dư ấm ý chỉ nhờ cha ông có công mà con cháu được hưởng quyền lợi học tập và được bổ làm quan.
Nghe được vấn đề của Quân Vũ, Lý Sùng Đức lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, đáp, "Hồi tướng gia, hoàng thượng căn dặn thần... quản lý tốt Tây Xuyên, đặc biệt... dân sinh kinh tế làm trọng..."
"Dùng điểm yếu của mình, đối phó sở trường đối phương, hoàng thượng có dụng ý gì ngươi thật sự không rõ?" Giọng điệu Quân Vũ cũng không nghiêm khắc, nhưng lại lộ ra nghiêm nghị, là việc công, sẽ không cho phép có bất kỳ sai lầm nào, "Quân sự chính trị Tây Xuyên tách rời, trước khi ngươi tới nơi này liền biết, chuyện trừ phiến loạn, ngay cả Bắc Cương Cửu vương gia cũng phái người đến đây, cần đám sai dịch nha môn châu mục ngươi sao?"
"Không rõ chức vụ, ti chức biết sai!" Cho dù trong lòng Lý Sùng Đức có cảm nghĩ gì, với hai chữ "việc công", quả thật y trộn lẫn quá nhiều tư tình tư oán, cho nên trong chuyện trừ phiến loạn này quá phận rất nhiều, cái sai này, y nhận đến cam tâm tình nguyện.
"Phạt bổng một năm, lòng ngươi có phục?"
"Ti chức tâm phục, tạ tướng gia khoan dung." Phạt bổng gì gì đó, quả thật đã là xử lý khoan dung.
Lệnh Lý Sùng Đức đứng dậy đứng một bên, Quân Vũ lại đem mũi nhọn chỉ về hướng Hàn Túc... tướng lĩnh tuổi còn trẻ từ nhỏ theo đệ đệ nhà mình lăn lộn... Quan hệ giữa bọn họ, đương nhiên thân cận hơn Lý Sùng Đức rất nhiều.
Hàn Túc đã sớm chuẩn bị xong lí do giải thích, cùng huynh đệ Quân thị ở chung bao nhiêu năm qua cũng đủ để hắn sớm biết mình sai chỗ nào. Thấy sau khi Quân Vũ xử lý Lý Sùng Đức đưa ánh mắt về phía mình, hắn kéo thẳng sống lưng nhưng lại cúi đầu, giọng sang sảng nói, "Mạt tướng làm việc bất lợi, thỉnh tướng gia trách phạt!"
"Ngươi cũng biết mình làm việc bất lợi!" Giọng điệu Quân Vũ không che giấu tức giận chút nào, "Cửu vương gia phái cho ngươi năm trăm tinh binh, ngươi đến Tây Xuyên một tháng có thừa, kết quả đâu? Ngươi báo ta biết Nhạc Sầm vẫn còn đang trốn!?"