Mục lục
Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tư Tề Hàm vốn cũng vì đau đớn trên đầu gối càng ngày càng khó nhịn mà khó có thể tập trung, nghe chuyện như vậy, nghi vấn trong lòng hắn cũng ùn ùn kéo đến. Thật sự Tào Mặc bố trí cục diện này giữ hắn ở vương phủ sao? Mục đích của gã là gì? Gã muốn đạt được cái gì từ trên người mình? Bản thân mình có cái gì có thể khiến cho kẻ khác ham muốn?

Tề Hàm luôn luôn đánh giá mình rất thấp, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra bản thân mình có giá trị lợi dụng gì, tất cả những thứ hắn hiện có, đều là tiên sinh và sư phụ ban cho; vòng quan hệ của hắn luôn luôn đơn giản, người bị hắn xử lý trong công việc, cũng đều sống ở chỗ nên sống, không tạo nổi sóng gió gì; về phần thân phận hoàng tử kia của hắn? Thật sự là buồn cười, mình có phải là hoàng tử hay không còn khó nói, ai sẽ đến truy cứu...


Không đúng!

Bản thân mình có chỗ có thể lợi dụng!

Chính là thân phận hoàng tử này của hắn! Một đứa con trai của cung phi phạm vào tử tội! Tội phạm bỏ trốn!

Tề Hàm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, lại vào lúc này, nghe được tiên sinh hắn đột nhiên nói rằng, "Chúng ta quên mất một chuyện rất quan trọng."

Sở Hán Sinh ngưng mắt nhìn gia nhà mình hiếm khi nghiêm túc, Tề Hàm gần như dựng thẳng lỗ tai lên.

"Có ân oán lớn nhất với Tào Mặc... không phải Huyên nhi, là... ta." Quân Mặc Ninh đứng lên đi tới cửa thư phòng, lá thu rơi xuống bay lượn, thiên nhiên lên lên xuống xuống đều vì tuân theo thời gian, nhưng trong cuộc sống nhộn nhộn nhịp nhịp lại là bách chuyển thiên hồi.

"Ngay từ đầu ta đã không thích Tào Mặc này," Quân Mặc Ninh nhớ lại nguyên do ban đầu, "Hắn và hai vị ca ca thân thiết, đại ca nhân hậu nhị ca thẳng thắn, nhưng Tào Mặc có chút cẩn thận dè dặt so đo từng tí, phàm là ai có bất kỳ chỗ nào mạo phạm hắn, hắn nhất định sẽ ngoài sáng trong tối trả thù lại. Ta sợ hai vị ca ca không cẩn thận đạp phải giới hạn của hắn, nên ra tay trước hòng chiếm được lợi thế!"


Chính là chuyện Di Hồng viện.

"Khoảng thời gian đó, ta vẫn đề phòng hắn làm gì ta hoặc là người nhà ta," Trên mặt Quân Mặc Ninh trịnh trọng có phần xa lạ, "Ai ngờ trong lúc nhất thời không quan sát, lại lôi Cửu ca đi vào! Mà từ đó, Tào Mặc và ta, đã là cục diện không ngừng nghỉ, điểm này, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Chỉ là sau đó núi Lạc Hà hỏa hoạn, ta rời khỏi rồi tầm mắt mọi người, đoạn ân oán này mới tựa hồ mai danh ẩn tích."

"Gia," Sở Hán Sinh không tin nói, "Như thế nào đi nữa, Tào Mặc cũng không thoát được tai mắt của Yến Thiên Lâu, có hành động nữa không?"

Quân Mặc Ninh lắc đầu nói, "Chúng ta có Yến Thiên Lâu, làm sao ngươi biết Tào Mặc không có thế lực của mình? Mặc dù hắn không có, Tào Khiêm thì sao? Người mẹ ở Bắc Mãng thì sao?"


"... Ý gia là?" Nói tới đây, Sở Hán Sinh dường như hiểu, lại dường như càng mơ hồ rồi.

Quân Mặc Ninh xoay người lại, ánh mắt trong veo bình tĩnh mà xơ xác tiêu điều, "Tào Mặc đã không thể quang minh chính đại đứng trước mặt người đời, cho nên... hắn cũng sẽ phá hủy tất cả người có ân oán với hắn! Hơn nữa hắn làm như vậy, còn có lợi ích to lớn cho Bắc Mãng! Hán Sinh, ngươi đừng quên, Tào Khiêm là Hình bộ thượng thư, trước đây Tề Mộ Lâm hạ mật chỉ cho Hình bộ, Vu Nhất Đao không biết bọn họ bắt bớ ai, Tào Khiêm lại không biết sao? Tào Khiêm đã biết, Tào Mặc thì sao?"

Sở Hán Sinh sửng sốt tột cùng, hắn đứng lên nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Quân Mặc Ninh lẩm bẩm nói, "Cho nên, ý gia là, nếu như là Tào Mặc, vậy mục đích hắn tra xét Hàm nhi là... ngài!"
Tề Hàm quỳ trên bàn tính, khuôn mặt trắng như tờ giấy.

Bầu không khí ngưng trệ như sắc thu.

Đột nhiên, Tề Hàm xoay người từ trên bàn tính lăn xuống, bất chấp đau đớn trên đầu gối khoan tâm khoét xương, một lần nữa quỳ trước mặt Quân Mặc Ninh nói, "Tiên sinh, đều là Tề Hàm sai! Hàm nhi làm việc quá huênh hoang, đại sư bá đã từng chỉ ra, nhưng ta lại không biết! Đều là Tề Hàm sai, mới để cho người có tâm bắt được thân phận không thể gặp người của ta! Đều là..."

"Làm càn!" Một tiếng quát chói tai cắt ngang tất cả tự trách và hối hận của hắn, hắn ngơ ngác nhìn tiên sinh hiếm khí tức giận rõ ràng như vậy.

"Cho ngươi xuống? Quỳ lên!" Quân Mặc Ninh chỉ vào bàn tính một bên, lạnh lẽo nói, "Bảo ngươi nghĩ chuyện không hiểu rõ ngươi miên man suy nghĩ cái gì? Không phải đáp án ta muốn, ngươi lại dám mở miệng nhiều lời một chữ, có tin ta tát nát vụn miệng của ngươi không!"
Tề Hàm ngơ ngác nhìn há há miệng, chung quy bởi vì tiên sinh xây dựng ảnh hưởng quá sâu quá dài, hắn một chữ cũng không dám nhiều lời, lại một lần nữa dùng cả tay chân quỳ lên bàn tính.

Sở Hán Sinh nhìn gia nhà hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn tự trách thân phận đào phạm của mình sẽ hại Quân Mặc Ninh; kỳ thật sự thật vừa vặn tương phản, nếu tất cả mọi chuyện đều do Tào Mặc âm thầm bố trí, như vậy Tề Hàm chỉ là một thanh kiếm hắn dùng để đối phó Quân Mặc Ninh mà thôi; nếu không có ân oán phía sau hai người Tào, Quân, Tề Hàm sẽ chỉ là Quân Diệc Hàm, không có bất kỳ ai hoài nghi.

Cho nên, thật sự bị liên luỵ, là Tề Hàm.

Chỉ là Quân Mặc Ninh phạt đến nặng hơn, nếu muốn đứa nhỏ ngốc có chấp niệm quá sâu với chuyện này suy nghĩ cẩn thận điểm này, phỏng chừng cũng khó khăn.
Rốt cuộc là hai người bọn họ "xâm nhập từ bên ngoài" đến dạy đứa nhỏ "dân bản xứ" này quá tốt, hay là bọn họ dạy dỗ triệt để thất bại?

Tinh thần Sở gia đột nhiên có chút lơ lửng.

Quân Mặc Ninh không thèm đoái hoài bóng lưng quỳ thẳng trên bàn tính, cũng bất đắc dĩ, y tiếp tục nói, "Nhưng bây giờ cuối cùng cũng là suy đoán, e rằng thật sự là người của hoàng thất phát giác ra thân phận Hàm nhi. Cái này là chuyện nhỏ, từ nhiều năm trước đây ta đã thay hắn sắp xếp xong xuôi tất cả lai lịch xuất thân của "Quân Diệc Hàm", không sợ bọn họ tra."

Bóng lưng trên bàn tính hơi hơi lung lay.

Sở Hán Sinh trầm tư tiếp lời, "Cho nên, uy hiếp lớn nhất, vẫn đang là Tào Mặc."

"Tào Mặc này..." Quân Mặc Ninh xoa xoa mi tâm, có vẻ hơi khổ não, "Có thù tất báo, lại cực kỳ thông minh; ta đã tự xưng xuất bài không theo lẽ thường rồi, Tào Mặc có thể ngoài sáng trong tối đấu với ta nhiều năm như vậy... có lúc cảm thấy đặc biệt phiền! Ngày mai liền phái "Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ" của ngươi đi gϊếŧ hắn!"
Sở Hán Sinh bật cười, không tiếp lời.

"Đi sắp xếp một chút, chuyện Tào Mặc tiếp tục tra, ta muốn biết vị trí chính xác của hắn trong thời gian ngắn nhất." Quân Mặc Ninh dặn dò nói, "Phái nhân thủ bên trong lâu ra ngoài đi, sắp xếp một vài người mai phục, trong khoảng thời gian này duy trì đề phòng cấp một; đi nhắc nhở Mạc Diễm, hoàng cung không phải chỗ tốt để ở yên, nếu lại xuất hiện chuyện chủ tử bị ép bắt giữ, lôi hắn về nấu lại đúc lại! Mạc Sâm, Mạc Nghiêu cũng vậy, thuận tiện liên lạc Mạc Miểu, xem Nhẫn Đông đi tới nơi nào, khi nào trở về..."

Sở Hán Sinh trầm giọng xác nhận.

Quân Mặc Ninh lại trầm ngâm một lát, áp xuống một phần tàn bạo bị áp chế rất nhiều năm nhưng cuối cùng vẫn không biến mất. Không phải y không giết người, đời trước, mười hai tuổi y rời khỏi hai nhà Quân, Ninh, một mình bước lên đường thiên nhai; hai mươi tuổi xây dựng Mặc quân hoành hành Đông Hải, quét sạch hải tặc trên biển, lần nào không phải máu tươi nhuộm đỏ mặt biển? Thậm chí đến cuối cùng, cũng là y tự tay sắp xếp đủ loại biến cố, khiến hai nhà Quân, Ninh gia đạo sa sút; mặc dù không trực tiếp thương tổn tính mạng bọn họ, thế nhưng cướp đi thành quả bọn họ nỗ lực suốt đời, há chẳng phải là thương tổn lớn nhất?
Từ gốc rễ, Quân Mặc Ninh y không phải là hạng người lương thiện!

Như vậy, kiếp này thì sao?

Quân Mặc Ninh kiếp này chiếm được quá nhiều ôn nhu và yêu thương, cho nên, y không thể lại để hai tay mình dính máu tươi, lần nữa đi lên con đường đẫm máu nhưng đã định sẵn cô độc.

Lúc y sinh ra đời lực lượng không đủ, mắt thấy Tề Phong Vân bức bách phụ mẫu của mình; thế nhưng y dần dần tích lũy xây dựng lực lượng của chính mình, y phát hiện kỳ thật mình cũng không làm được cái gì. Chẳng lẽ tạo phản? Mình làm hoàng đế? Con đường đẫm máu mà dài đằng đẵng như vậy, có thể khiến người ta mong mỏi trong lòng hơn phụ từ mẫu ái huynh hữu đệ cung sao?

Không, sẽ không, y sẽ không giẫm lên vết xe đổ; nhưng nếu có người có ý định muốn phá hư tất cả...
Quân Mặc Ninh không tiếp tục nghĩ, bất kỳ tưởng tượng gì đều là khinh thường hiện thực an ổn.

Khẽ thở dài một hơi, Quân Mặc Ninh rốt cục chuyển tầm mắt, nhìn Tề Hàm trên bàn tính; bên kia, ánh mắt xin tha của Sở Hán Sinh rõ ràng như vậy.

"Nghĩ rõ chưa?" Quân Mặc Ninh rốt cuộc mở miệng hỏi.

Tề Hàm đột nhiên bị hỏi giật mình một cái, lập tức phản ứng kịp đáp, "Hồi tiên sinh, Hàm nhi nghĩ rõ."

"Xuống đây." Quân Mặc Ninh ngồi xuống ghế dựa.

Sở Hán Sinh là người có khả năng nắm bắt tâm tình yêu ghét của Quân Mặc Ninh nhất, hắn đi qua đỡ học trò nhỏ đang giãy dụa căn bản không đứng dậy nổi đi tới giữa thư phòng quỳ tốt mới buông tay, còn lại, cũng chỉ có thể nhìn hắn rồi.

"Tạ sư phụ..." Tề Hàm khom người nói tạ ơn.

"Hồi tiên sinh..." Tề Hàm không có cách nào quên đi cảm giác đau đớn muốn điên người truyền đến từ hai đầu gối, nhưng càng không có cách nào chậm trễ câu hỏi của tiên sinh, hắn chậm rãi nói ra đáp án trải qua trong thống khổ giày vò, "Tề Vân... là đứa trẻ tốt... Hắn trượng nghĩa, thẳng thắn thành khẩn, khiêm tốn... Vài lần ở chung, Hàm nhi... quả thật rất... thích hắn... Thế nhưng..."
Quân Mặc Ninh không nóng nảy, kiên nhẫn nghe.

Tề Hàm nói, "Thế nhưng thế gian lắm chuyện thân bất do kỷ, thân phận Tề Hàm là bí mật không bao giờ có thể thấy mặt trời, ta không muốn trở lại hoàng thất, nên cùng người hoàng thất giữ khoảng cách... Tiên sinh đã dạy, tay không thể cầm hết được cá và gấu; Tề Hàm không thể lấy an nguy của tiên sinh thỏa mãn tư tâm của mình... Thỉnh tiên sinh yên tâm, Hàm nhi... sau này sẽ không gặp lại Tề Vân... Chúng ta vừa mới quen biết, thời gian sẽ khiến chúng ta quên nhau... rất nhanh..."

Quân Mặc Ninh im lặng nhìn học trò đã quyết định lựa chọn, y không đành lòng bức bách hắn, thế nhưng thế gian lắm chuyện khó cả đôi đường, ai có thể vừa lòng hợp ý hoàn toàn không tiếc nuối?

"Đi nghỉ ngơi đi, không còn sớm." Quân Mặc Ninh thản nhiên nói, xem như tán thành sự lựa chọn của hắn.
Sở Hán Sinh vội vàng tới đỡ Tề Hàm dậy, gia mệt mỏi, Hàm nhi cũng mệt mỏi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi sớm là tốt.

Tề Hàm ngây người để sư phụ đỡ, xoay người, nhấc chân cứng đờ, lúc sắp đi tới cửa, Tề Hàm bất thình lình giãy khỏi Sở Hán Sinh, đột ngột xoay người một lần nữa quỳ xuống đất, thanh âm đầu gối rơi xuống đất khiến sắc mặt hắn lúc đó trắng bệch như tờ giấy.

Sở Hán Sinh còn không kịp lên tiếng, liền nghe Tề Hàm nói, "Tiên sinh! Hàm nhi được tiên sinh và sư phụ nuôi dạy nhiều năm, ân sâu khó báo! Nếu bởi vì Hàm nhi khiến tiên sinh rơi vào lưỡng nan, cho dù Hàm nhi chết trăm lần cũng không thể hết tội! Vì vậy, thỉnh tiên sinh đừng khó xử vì Hàm nhi, nên làm như thế nào liền làm như thế nấy, không..."

"Ta thấy ngươi quá rảnh rỗi, rảnh rỗi để suy nghĩ lung tung đầy đầu." Giọng Quân Mặc Ninh lạnh lùng còn phải xơ xác tiêu điều hơn mùa thu vô biên bên ngoài, "Từ ngày mai, tất cả bài học của ngươi đều gấp đôi, làm không được làm không tốt, hậu quả... ngươi tự mình biết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK