Mục lục
Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Tử Uyên có chút ngây người nhìn bản địa đồ lớn dài một trượng, bên trên có núi sông, đồng cỏ, rừng rậm, thành trấn dùng lá cờ khác nhau ký hiệu rõ rõ ràng ràng, thiên hạ Trung Châu, chỉ nhìn một cái không bỏ sót gì.

Đây chính là giang sơn năm đó nhị ca Tề Phong Vân dẫn theo một đám huynh đệ bọn họ đánh xuống sao? Xác chất thành núi máu chảy thành sông, hết sức hết lòng sớm đêm không nghỉ, mới có một dải thiên hạ trước mắt này sao?

Quân Tử Uyên đi tới phía trước, cẩn thận vuốt ve bức tranh vẽ trên vải trắng, thanh âm đã có chút nhẹ bẫng, nói, "Ninh nhi, ngươi từ đâu có được bản địa đồ này?"

Quân Mặc Ninh cười nói, "Tự mình vẽ đó!" Giống như một đứa trẻ làm chuyện tốt, hướng về phía phụ thân đòi phần thưởng.

Quân Tử Uyên đột nhiên xoay người, không thể tin mà nhìn chằm chằm vẻ mặt cầu khen ngợi của con trai; Tề Hàm và Tề Vân cũng sửng sốt nhìn tiên sinh mình.


"Cha, người ngồi. Các ngươi cũng ngồi xuống, nghe ta chậm rãi nói." Tề Hàm và Tề Vân vốn đã bố trí vị trí xong, Quân Mặc Ninh an bài Quân Tử Uyên ngồi bên cạnh bàn sách của y, chính y thì đứng phía trước địa đồ.

Cảnh tượng như vậy cũng không xa lạ gì, Tề Hàm lập tức chuẩn bị xong giấy bút, ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị nghe giảng bài. Tề Vân nhìn thấy dáng vẻ ca ca, cũng vội vàng bắt chước làm theo.

Quân Mặc Ninh bắt đầu dạy học, "Chúng ta đều biết, địa cầu hình cầu, chia làm ba phần lớn là đất liền, đại dương và sông băng..."

"Chờ đã..." Quân Tử Uyên nhíu mày nói, "Ninh nhi, ai nói cái gì cầu là cầu? "Địa cầu" ngươi nói là mảnh đất dưới chân chúng ta sao? Tại sao nó có thể hình cầu? Cầu? Người phía dưới chẳng phải sẽ ngã xuống?" Bởi vì câu nói đầu tiên này, thừa tướng tạm thời quên mất việc truy cứu lai lịch bản địa đồ này.


Vẻ mặt Tề Vân cũng đần ra, hắn cảm thấy hắn bái một người thầy thần kỳ, bởi vì câu nói đầu tiên trong bài học thứ nhất hắn liền nghe không hiểu!

Tề Hàm không phải nghe thấy câu này lần đầu, hắn trấn định nghe, hắn cảm giác lần này, tiên sinh nhất định sẽ nói cho hắn hiểu rõ... tựa như mỗi một tình huống tương tự trong năm năm qua.

Quân Mặc Ninh đỡ trán. Tiếp đó, y kiên nhẫn nói về địa cầu, lực vạn vật hấp dẫn, mảng kiến tạo, sau đó dẫn tới đại lục Trung Châu, địa thế đông thấp tây cao, nguyên do trăm sông đổ vào biển, thậm chí sông núi hình thành và trăm triệu năm biến hóa...

Mượn địa đồ Trung Châu, nửa đoạn sau nói được vô cùng thuận lợi, tâm tư Quân Tử Uyên theo ngón tay con trai mà nhanh chóng nhớ lại, những địa phương cao chót vót từng đến trong những năm tháng đó, thấy được hiện tượng địa lý nhìn như kỳ quái khác thường, vậy mà từng cái đều có thể giải thích được! Đôi mắt thừa tướng về hưu niên quá bán bách* nhìn con trai cơ trí, y tự nói với mình không nên suy nghĩ quá sâu, có một số việc đã biết cũng không nhất định là chuyện tốt nhất.


* Niên quá bán bách chỉ người hơn năm mươi tuổi.

Về phần nửa đoạn trước, Quân thừa tướng tỏ vẻ, y già rồi, nghe không hiểu cũng không sao, có chấp nhận hay không cũng không ảnh hưởng toàn cục nha! Chỉ cần hai đứa bé có thể nghe hiểu là được. Y quay đầu nhìn hoàng tử đồ tôn mới thu nhận, trong tay Tề Hàm đã chất một đống ghi chép, có cái chỉnh tề có cái lộn xộn. Hắn cực kỳ quen với phương thức học tập như vậy thậm chí sở học đã vượt qua cả kiến thức người thường nhận thức, bởi vì hắn chính là được vỡ lòng như vậy!

Nhìn sang Tề Vân, thiếu niên mười sáu tuổi vẻ mặt bi thương "ta là người ngu ta một câu cũng nghe không hiểu"! Hắn vốn muốn học ca ca ghi lại chút gì đó, thế nhưng một bút mới biết được mấy cái cho tới bây giờ chưa từng nghe qua này đã trả lại tiên sinh toàn bộ!
Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi hắn sinh ra hơn nữa trưởng thành trong một thế giới giả!

Tề Vân là người thứ hai sau Tề Hàm bắt đầu hoài nghi trí thông minh của mình, tiện thể hoài nghi cuộc sống của mình!

Quả nhiên, vẫn là Quân thừa tướng lợi hại! Ít nhất gánh vác được thái độ về cuộc sống của mình!

Một buổi học giảng trọn một canh giờ, Quân Mặc Ninh dẹp địa đồ tỏ ý hôm nay chỉ tới đây thôi, buổi chiều ôn tập tốt kiến thức đã giảng hôm nay, giờ Tuất* kiểm tra bài học. Thước đã chuẩn bị tốt, nếu vi sư không hài lòng, thước lên thân nhớ kỹ không cho phép khóc.

* Giờ Tuất từ bảy giờ đến chín giờ tối.

Lời này dĩ nhiên là nói với hai tên học trò nhỏ.

Quân tiên sinh hiển nhiên cũng nhìn thấy bộ dạng hai học trò ngốc ngốc bị phá hủy thế giới quan, y nhíu nhíu mày nói, "Tề Hàm."
"Dạ, tiên sinh." Tề Hàm đứng lên, chờ dặn dò.

"Nghe hiểu không?"

Tề Hàm suy nghĩ một chút, lại nhìn ghi chép mình tự viết một chút, khe khẽ gật đầu nói, "Thưa tiên sinh, nghe hiểu." Hắn nghe hiểu, rất nhiều thứ không phải hắn nghe lần đầu, thậm chí mấy năm nay ở bên ngoài hắn cũng đã thấy, cho nên mặc dù có kiến thức mới, hắn cũng có thể thấu hiểu ngay lần đầu.

Một buổi học này, hắn càng kính nể tiên sinh, làm sao y có thể hiểu rõ nhiều chân lý thế gian như vậy!

Quân Mặc Ninh "ừ" một tiếng, nói, "Ngươi là sư huynh, Tề Vân có cái gì không hiểu, ngươi phải chịu trách nhiệm dạy cho hắn; càng phải đốc thúc hắn chăm chỉ học. Nếu như hắn có sai lầm gì, vi sư hỏi ngươi, nghe hiểu chưa?"

"Dạ, tiên sinh." Tề Hàm đáp lại cực nhanh, nhưng không biết vì tiếng "dạ" này, hắn phải nếm nhiều vị đắng.
"Cha, buổi chiều con chơi cờ với người?" Quân tam thiếu không làm thầy người ta nữa, lại bày ra bộ dáng con trai hiếu thuận.

Quân thừa tướng phất tay một cái nói, "Không cần, vi phụ phải đi ôn tập bài học, không cần quấy rầy ta! Ta hỏi ngươi, đây chính là "thập sách" ngươi viết cho hoàng thượng?"

Quân Mặc Ninh thừa nhận.

"Ừ, ngày mai khi nào vào học, nhớ tới gọi vi phụ." Quân thừa tướng vẻ mặt cao lãnh, chắp hai tay sau lưng rời khỏi thư phòng.

Sau khi tan học hai huynh đệ Tề Hàm và Tề Vân liền trở về phòng, Tề Hàm vội vàng lôi kéo đệ đệ ngồi xuống giường, nói rằng, "Vân nhi, cuộn ống tay áo ống quần lên, ta múc nước lau cho ngươi một chút rồi bôi thuốc."

Tề Vân vừa phục hồi tinh thần lại từ trạng thái mờ mịt, mới đột nhiên cảm giác được trên tay trên cẳng chân xuất hiện cảm giác đau đớn đến từng lỗ chân lông, vừa vén tay áo lên nhìn, vết roi mây sáng sớm bị quất đã sưng lên từng cái từng cái.
"Shh..." Tề Vân đau đến hít hà, nhìn thấy Tề Hàm bưng chậu nước rửa mặt tiến đến, vẻ mặt đau khổ nói, "Ca, ngày tháng sau này sẽ không như vậy mỗi ngày chứ... Đứng tấn, ăn roi mây, giờ học của tiên sinh, ta nghe không hiểu chín phần mười! Tiên sinh còn muốn kiểm tra bài vở? Y sẽ dùng thước đánh chúng ta sao?"

Trên tay Tề Hàm cũng có ba thước Sở Hán Sinh đánh, sau đó lại ghi chép một canh giờ, vết thương tuy không nặng, nhưng đến lúc hai tay ngâm vào nước nóng đau đớn vẫn có chút lan tràn, chỉ là với hắn mà nói tổn thương như vậy thật sự không cần để ý. Hắn ngồi một bên cẩn thận giúp Tề Vân lau tay chân, vừa nói, "Bái thầy học nghệ vốn cực khổ, sao có thể giống như khi đó ngươi trong cung, Vân tiên sinh xuống tay do dự chần chừ. Ngươi cũng biết, tiên sinh tuy bề ngoài không chịu gò bó, kỳ thật là người thông minh, có thể bái vào môn hạ của y, chúng ta nên quý trọng cơ hội này."
Tề Hàm lau xong, lại đứng dậy lấy thuốc mỡ ra, bôi lên chỗ đau, tiếp tục nói, "Chúng ta phải làm, chính là ngoan ngoãn theo tiên sinh học tập, hoàn thành việc học. Chỉ là... làm không tốt làm không được, chịu đòn chịu phạt cũng là chuyện đương nhiên, đây cũng là cảnh cáo chúng ta phải càng cố gắng mới tốt."

Trên tay chân Tề Vân hơi lành lạnh, bôi thuốc mỡ này quả thật thoải mái, hắn nhìn mặt mũi ca ca ôn hòa, khâm phục nói, "Ca, ngươi thật lợi hại, tiên sinh nói ngươi đều có thể nghe hiểu? Có phải trước kia vị Độc Cô tiên sinh cũng đã dạy hay không? Y sẽ phạt ca ca sao?"

Động tác trên tay Tề Hàm dừng một chút, vùi đầu nói rằng, "Dĩ nhiên là phải phạt, nào có đạo lý học trò làm sai không phải chịu phạt? Cho nên ngươi cần dùng chút tâm tư..."

"Ca ca dạy ta..."

Tề Hàm ngẩng đầu cười nói, "Ta dĩ nhiên sẽ dạy ngươi. Được rồi, buông quần áo xuống đi, lát nữa dùng cơm xong ta chỉnh lý lại bài học hôm nay, nếu ngươi thật sự không hiểu thì trước tiên học thuộc toàn bộ. Đây là bài đầu tiên sau khi chúng ta bái thầy, ta nghĩ tiên sinh cũng sẽ không làm khó dễ ngươi."
"Ca, vậy buổi chiều ngươi làm gì?" Tề Vân sửa quần áo ngay ngắn đứng lên nói, "A, thân thể ca ca còn chưa khôi phục, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt nha, Vân nhi cảm ơn ca ca trước."

"Ta vẫn không thể nghỉ ngơi," Tề Hàm dọn thuốc xong, cũng không bôi lên lòng bàn tay hơi sưng đỏ của mình một ít, "Tiên sinh phạt mười lần "Hiếu kinh", ngay cả một lần ta cũng chưa hoàn thành, buổi chiều ta tranh thủ chép thêm mấy lần. Mau chóng xong trách phạt, ta mới có thể cùng nhau luyện văn tập võ với ngươi."

"Ca ca còn phải... quỳ chép?" Lúc này Tề Vân mới nhớ tới, trên đầu gối huynh trưởng hẳn đã sưng, dù sao sáng sớm quỳ hơn một canh giờ mà!

"Tiên sinh phạt... dĩ nhiên phải tuân theo quy củ." Tề Hàm nói, đã bắt đầu chỉnh lý ghi chép trong giờ học.

Tề Vân mím môi một cái, không nói gì.

Hai huynh đệ trong thư phòng qua quýt ăn thức ăn Tần Phong đưa tới, sau đó mỗi người vùi đầu vào bài học. Đầu óc Tề Vân linh hoạt, lại có huynh trưởng đốc thúc, ngược lại cũng ăn tươi nuốt sống mà đem bài học hoàn toàn không hiểu là cái gì này học thuộc lòng; về phần Tề Hàm, thì lại chịu đựng quỳ lâu đau đớn, đoan đoan chính chính sao chép ba lần "Hiếu kinh", tính ra cũng gần mười nghìn chữ. Hắn buông bút lông sói mảnh khảnh, mặt không biến sắc cầm tay phải, cảm giác vết thương thước đánh ra chẳng những không mất đi, ngược lại có chút nặng thêm.
Giờ Tuất, Quân Mặc Ninh đúng giờ kiểm tra bài học, ngày đầu tiên khai giảng, y rốt cuộc cũng không làm khó dễ hai huynh đệ. Thậm chí còn qua loa đại khái khen Tề Vân hai câu, thiếu niên mừng rỡ ha hả cười ngây ngô. Có điều vẫn dặn hắn bài học sau này phải tự mình ghi chép, không thể dựa vào huynh trưởng. Tề Vân rất có lòng tin mà gật đầu.

Mà khi Quân Mặc Ninh nhìn thấy một chồng sao chép "Hiếu kinh" chữ cực nhỏ thật chỉnh tề của Tề Hàm, sắc mặt biến lạnh, y đặt giấy qua một bên, hỏi Tề Hàm chưa đứng dậy, "Suy nghĩ rõ ràng chưa?"

Tề Hàm cúi đầu nói, "Thưa tiên sinh, Hàm nhi nghĩ rõ... hoàng hậu..."

"Ta không muốn nghe," Quân Mặc Ninh ngắt lời nói, "Đây là chuyện của ngươi."

"Dạ..."

"Tề Vân buổi tối bôi thuốc cho ca ca ngươi, mấy lần thừa lại không cần chép nữa," Quân Mặc Ninh cầm lấy một chồng "Hiếu kinh" thật dày, nói, "Mấy thứ này, vốn chính là làm tốt hơn nói. Nhưng lỗi như vậy, đừng để cho ta phát hiện lần hai, Tề Vân cũng nghe rõ, nếu để cho ta biết ngươi dám chen miệng ca ca ngươi hoặc là trưởng bối khác, thấy một lần ta đánh một lần!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK