Chương sáu. Sấm sét mưa móc
Đôi mắt Dịch Thư Vân bị mồ hôi nước mắt thấm vào có chút mơ hồ, hắn gian nan nâng mí mắt lên, lần nữa nhìn ngọn nến trong góc thư phòng, run giọng nói, "Phục... Thư Vân nhận phạt... Tiên sinh, có thể cầu người... ban cho... Thư Vân một sợi dây thừng không?"
Quân Vũ quét mắt qua cái mông đã bị đánh năm sáu mươi roi của Dịch Thư Vân, sưng đỏ tất nhiên không cần lắm lời, đỉnh mông nơi chịu nặng nhất thậm chí đã rách da chảy máu. Cành bạch dương ngâm nước muối, vốn là y phân phó Dịch Thư Vân đi làm, mục đích vì hiệu quả sau khi cành bạch dương ngâm nước mềm... Thứ nhất càng dẻo dai, quất vào da thịt tuy đau đớn khó nhịn, nhưng tận khả năng cũng chỉ tổn thương phía ngoài; thứ hai cành bạch dương không bị ăn mòn, cũng dễ gãy hơn; về phần nước muối mang tới đau đớn kèm theo... Nếu Dịch thành chủ lựa chọn tự mình tìm đường chết, hậu quả đương nhiên cũng phải do hắn gánh chịu.
"Đây là trách phạt, không phải tra tấn." Quân Vũ cũng không để ý tới lời Dịch Thư Vân cầu xin, nhàn nhạt nói, "Tự mình chống đỡ, giữ quy củ tốt, vi sư chuẩn bị đầy đủ cành bạch dương, tính lại hay tăng gấp bội, có nhiều thời gian tiêu hao với ngươi."
Dịch Thư Vân không nghĩ tới ngay cả thỉnh cầu này tiên sinh nhà mình cũng bác bỏ, trong lòng càng lo lắng lần này thật sự khiến Quân Vũ giận điên, sao còn dám nói thêm một chữ nào nữa.
Chén sứ men xanh bị lấy đi, cánh tay cũng không thể cắn, chỉ có thể vén mấy sợi tóc rơi tán loạn cắn trong miệng; hai tay vẫn bám lấy mép bàn học... Đây đã là chỗ duy nhất hắn có thể mượn lực; hai chân kéo thẳng, hai chân đạp trên mặt đất... hắn cần chống đỡ đầy đủ đi chịu hết trận trách phạt này.
Dịch Thư Vân hoãn một nhịp thở, run run rẩy rẩy nói, "Chuẩn bị... xong, thỉnh tiên sinh... trách phạt..."
"Chát..."
Một roi dứt khoát mở màn trận giáo huấn trách phạt đau đớn này, mông sớm đã không còn cách nào xuống tay, Quân Vũ hạ roi thứ nhất xuống phần thịt non giữa mông với đùi, thành công khiến Dịch Thư Vân hung hăng run lên, sau đó không nhanh không chậm bố trí vết roi trên hai đùi hắn.
Bởi vì bệnh tật quanh năm, thân thể Dịch Thư Vân thiên về gầy gò; mặc dù mấy năm nay có thuốc của Quân tam và y thuật của Chu Minh điều trị, thành chủ Kình Thiên thành dưới cái nhìn đầu tiên của người khác, vẫn là một thanh niên nho nhã yếu ớt. Lúc này trằn trọc dưới cành bạch dương, mặt bên bắp đùi bị quất bằng roi, đã nổi lên vết tích đỏ tím.
Dịch Thư Vân gục xuống bàn khổ sở chịu đựng, tay không dám thả lỏng, chân không dám cong, trong lòng biết rõ sau thời khắc đau đớn này còn phải nghênh đón roi tiếp theo càng khiến người ta đau nhức điên cuồng!
Nhưng mà vì sao? Vì sao dần dần không đau nữa? Ánh nến trong phòng trở nên tối tăm như vậy từ lúc nào? Là đêm khuya đến ngọn nến cũng đã cháy hết? Hay trời rốt cuộc sắp sáng rồi?
Vì hắn đứa học trò bất tài này, tiên sinh mệt mỏi bôn ba tới Tây Xuyên, lại dạy dỗ mình cả đêm, hẳn là vô cùng mệt mỏi rồi... Không biết mình chịu trận đòn này, có thể khiến tiên sinh nguôi giận hay không...
Trong đầu Dịch Thư Vân cuồn cuộn vài suy nghĩ và "đau" không có chút quan hệ với suy nghĩ trong đầu, dần dần mất đi ý thức...
Một cơn ác mộng ngọt ngào.
Dịch Thư Vân thấy mình đi tới một nơi thần kỳ, gió thổi mạnh ào ào, mưa rơi mằn mặn, hắn đang xách một cái đầu đàn ông trung niên, khốn khổ đuổi theo một thân ảnh to lớn. Nhưng không biết vì sao, hắn càng chạy, thân ảnh kia càng cách hắn rất xa, mãi đến cuối cùng, ngay cả bóng lưng hắn cũng không thấy được...
Dịch Thư Vân đột nhiên bừng tỉnh.
Trời sáng choang, lá phong đỏ ngoài cửa sổ rải ý thu nồng nặc vào phòng, một chậu măng leo màu xanh biếc đặt trên kệ trước cửa sổ, cùng lá phong đỏ càng tôn thêm ý vị.
Thị nữ Tử Y tựa ở góc giường, ngủ gật.
Dịch Thư Vân nằm, nửa người dưới dường như đã không còn là của mình. Hắn chống nửa người dậy, muốn vạch chăn nhìn một cái, trong nháy mắt cảm giác mông mình vẫn còn, mà hồi phục đồng thời với cảm giác này, còn có... đau, đau khoan tim khoét xương!
Đau đến mức khớp hàm cũng không kịp cắn, một tiếng kêu đau tràn ra khóe miệng.
Cũng đánh thức thị nữ ngủ gật.
"Thành chủ tỉnh rồi?" Tử Y liền vội vàng đứng lên rót một chén trà, cẩn cẩn thận thận đút Dịch Thư Vân nằm bò trên giường uống.
Như nắng hạn gặp mưa rào, Dịch Thư Vân cảm thấy tri giác toàn thân đều trở lại, hiển nhiên cũng cảm thấy mông đùi phía sau ngoại trừ cảm giác đau... đây là... vết thương đã được bôi thuốc, đang trong thời gian khôi phục.
Ngực bị ép đến có chút khó chịu, hai mắt Dịch Thư Vân sưng đỏ lướt qua cảnh vật phòng ngủ quen thuộc, không nhìn thấy người mình mong mỏi, nghĩ đến trận giáo trách chịu đến trời đất mịt mờ đêm qua, trong lòng cũng bắt đầu phát run.
"Tử Y, đêm qua... ta trở về thế nào?" Dịch Thư Vân hỏi.
Tử Y đáp, "Cái này... Đêm qua đại công tử cho lui mọi người ở chủ viện, chúng ta cũng không biết ở đây xảy ra chuyện gì. Ta cũng là sáng sớm hôm nay được đại công tử phân phó, mới đến đây chăm sóc thành chủ."
Nghe thấy xưng hô trong miệng Tử Y, tâm Dịch Thư Vân càng xoắn xuýt nói, "Vậy... tiên sinh đâu?"
"Tìm ta làm gì?" Tử Y còn chưa đáp lời, ngoài cửa phòng mở rộng truyền đến giọng Quân Vũ bình thản lạnh nhạt.
Giọng nói bình thản, nhưng vào thời khắc này Dịch Thư Vân lại nghe như sấm lọt vào tai, hắn bất chấp thương thế muốn đứng dậy, trong nháy mắt lại đau đến ngã trở về!
Quân Vũ thấy một màn này rất rõ ràng, cười thầm đưa ánh mắt nhìn về phía Tử Y, phân phó, "Ngươi đi làm việc trước đi."
Tử Y hành lễ, cung cung kính kính lui xuống. Khi đi qua cửa, thị nữ chu đáo nhìn trộm đồ vật trong tay Quân Vũ, trong mắt tràn ngập ý cười như lá phong đỏ tô lên ý thu trong viện.
Thị nữ lui ra, trong phòng chỉ còn lại thầy trò hai người cửu biệt trùng phùng*.
* Cửu biệt trùng phùng ý chỉ đã lâu mới gặp lại.
Tiếng bước chân, trầm ổn, ổn đến khiến lòng người cũng yên ổn; đặt khay trên bàn ở góc giường, có tiếng sứ men xanh va chạm; tiếp đó, chỗ đau mát lạnh một trận!
Bởi vì vừa rồi Dịch Thư Vân động tới vết thương, đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn thừa tướng đại nhân.
"Tìm ta làm gì?" Quân Vũ mặt mày ôn hòa lấy lọ thuốc trên khay, ngồi nghiêng ở mép giường, vừa bôi thuốc vừa lặp lại câu hỏi một lần.
Tổn thương là y đánh; đêm qua, cũng là y đỡ đứa học trò hôn mê trở về phòng, trị thương bôi thuốc bận rộn hơn nửa đêm. Lúc này nhìn lại, từ mông tới đầu gối, toàn bộ vết roi bị cành bạch dương đánh ra nối thành một mảnh, chỗ rách da đã kết vảy, dưới da tụ máu phiếm tím.
"Sợ... sợ người còn tức giận, không chịu ở lại phủ." Dịch Thư Vân chịu đựng đau đớn, rầu rĩ nói, trong mắt lộ ra yên lòng và thoải mái sau khi thấy người.
Quân Vũ liếc hắn một cái, động tác trong tay không ngừng nói, "Sao ngươi biết ta không tức giận? Đêm qua cuối cùng xử năm mươi phạt ba mươi mốt, còn dư lại... ngươi tìm thời gian trả nợ đi."
Dịch Thư Vân biết đêm qua mình ngất lúc đang bị phạt, nhưng cũng không nghĩ tới giờ khắc vừa mới tỉnh lại này đã bị Quân Vũ đòi nợ, đồ cổ quả nhiên là đồ cổ! Một buổi sáng khiến Kình Thiên thành chủ học trò của đồ cổ không khỏi oán thầm.
"Vậy người... không bằng hiện tại liền đánh đi..." Thành chủ đại nhân mang theo ưu tư ngập ngừng nói, "Đỡ phải chữa thương hai lần!"
"Ngươi chịu nổi?" Quân Vũ có chút nâng cao giọng, tay đang bôi thuốc thoáng tăng thêm hai phần lực, tự nhiên thành công khiến người dưới tay hít hà hít khí.
"Đừng tưởng rằng mấy tâm tư đó của ngươi dùng một trận đòn đau liền che giấu được." Quân Vũ vô cùng kiên nhẫn bôi thuốc đều đặn trên từng vết thương, không có biểu cảm gì tiếp tục nói, "Thời gian ngươi nhập chủ Kình Thiên không ngắn, những cái sai lần này... phạm vào thuần túy vì muốn ăn đòn, nếu ta không thành toàn ngươi, chẳng phải uổng phí một phen khổ tâm vất vả của ngươi?"
"Tiên sinh... đều biết?" Dịch Thư Vân chống nửa người, trong ánh mắt nhìn Quân Vũ có chờ đợi, có sợ hãi, còn có mềm yếu và ngây thơ không thuộc về tuổi hắn.
"Ta đều biết," Quân Vũ khẳng định, lại không khẳng định nói, "Nhưng ta không biết lần này ngươi đối chọi với ta, phải chăng vẫn trách ta trung thu năm ngoái phạt ngươi năm mươi bản tử."
"Tiên sinh giáo huấn học trò từ xưa đến nay thiên kinh địa nghĩa, Thư Vân nào dám trách cứ tiên sinh!" Trong lời nói của Dịch Thư Vân mang theo tâm tình, trong mắt xao động ra gợn sóng nhàn nhạt, vô cùng nhạt, như phù dung sớm nở tối tàn, "Thư Vân chỉ sợ tiên sinh vẫn chưa tha thứ ta, cho nên bất kể ta thỉnh tội thỉnh phạt thế nào, người cũng không nguyện gặp lại ta!"