Mục lục
Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có đôi khi, sự đời chính là huyền bí như vậy, khiến ngươi đã tính trước mọi việc cũng sẽ cảm thấy đột ngột không kịp chuẩn bị. Trên chiến trường Bắc Cương, quốc quân Bắc Mãng A Đề Mạc Hạ Xuyên đột nhiên bệnh không dậy nổi, quân đội Bắc Cương đều cho rằng chỉ là kế hoãn binh của Bắc Mãng, kết quả không qua mấy ngày, sau khi Bắc Mãng lưu lại một đội cố thủ, thật sự rút quân về!

Mà Trung Châu bên này, vốn nên cảm thấy vui vẻ với chuyện lần này, nhưng bởi vì Tề Mộ Lâm ngã ngựa hôn mê mà trở nên bị động.

Ngày đó mũi tên bắn lén đột ngột bắn đến, cuối cùng cũng không bắt được người bắn tên; mà sau khi Tề Mộ Lâm ngã ngựa được đưa về doanh trướng, Hoắc Bán Hạ và ngự y tòng quân từ trong kinh cùng nhau chẩn bệnh, phát hiện ngoại trừ một cục u lớn có chút rách da ở sau đầu, cũng không có vết thương khác, sau đó mấy giờ Tề Mộ Lâm đã tỉnh lại. Toàn quân trên dưới, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Có điều, tinh thần rốt cuộc cũng không bằng lúc trước, dưới sự nhất trí của Hoắc Bán Hạ và ngự y, Tề Mộ Lâm tốt nhất nên nằm trên giường không động dưỡng thương.

Vì vậy, rõ ràng cục diện Bắc Mãng và Trung Châu muốn quyết một trận tử chiến, nhưng dưới tình huống quốc quân hai nước một bệnh một tổn thương, không giải quyết được gì.

Đầu tháng chín, hoàng đế khải hoàn hồi triều. trên dưới Trung Châu, không ai không đón mừng. Trên ngự tọa, sắc mặt Tề Mộ Lâm vẫn còn chút tái nhợt, tinh thần cũng không quá tốt, có điều, y vẫn hứng thú dạt dào ban thưởng tướng sĩ ba quân, nhất là Cung thân vương Tề Mộ Tiêu lập được chiến công hiển hách và Quân Hàn làm đại diện tướng quân tiên phong; mặt khác, y còn đề cập thêm tác dụng không thể xem nhẹ mà Kình Thiên thành Tây Xuyên mang đến trong chiến sự lần này, chẳng những củng cố quân sự chính trị hai xuyên Đông Tây, mà còn cung cấp đầy đủ lương thực quân bị cho Bắc Cương; cuối cùng, dĩ nhiên không thể thiếu chuyện tán thưởng thái tử giám quốc Tề Hàm.


Trở về mấy ngày, y vừa nghỉ ngơi vừa nghe Quân Vũ báo cáo công việc lớn nhỏ trong triều nửa năm qua, Tề Hàm cung kính đứng bên cạnh giường, không bổ sung cũng không xen vào càng không giải thích, ngay cả ánh mắt cũng không di động thừa thãi, tựa như "luận bàn" linh dương quải giác giữa hắn và đám triều thần không phải xuất từ tay hắn.

* Linh dương quải giác ý chỉ linh dương ban đêm ng s treo sng lên cây, chân không chm đt, không đ li du vết; nghĩa bóng ý ch một người tài gii, đt đến cnh gii cao.

Nhưng trong lòng Tề Mộ Lâm rõ ràng, đám thần tử ở lâu trong triều đình, trong lòng ai không tính toán? Trong lòng phản đối, trên mặt lại kính cẩn nghe theo, người khẩu phật tâm xà cũng có; trong lòng ủng hộ, còn phải "khảo sát" ngươi có đáng giá để hắn bán sức cống hiến hay không; không có đầy đủ uy tín, rất khó làm bọn hắn thật lòng tin phục.


Mặc dù hoàng đế nắm giữ sinh sát và quyền lực, nhưng muốn chân chính nắm giữ lòng người, chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.

Mà con trưởng mới vào triều đình của y, thế mà làm tốt như vậy... Đây ngoại trừ có Quân Vũ dẫn đầu phái quan viên trẻ trung tương trợ, càng nhiều hơn chính là năng lực của hắn ... Mà y thân là cha, ngoại trừ cho hắn sinh mệnh, chưa từng tròn trách nhiệm nuôi dạy một ngày...

Tề Mộ Lâm đưa ánh mắt dừng ở khuôn mặt tuấn tú nhĩ nhã của con trưởng, trong đầu hiện lên cũng không quá nhiều hình ảnh ở chung với hắn. Y nhìn thừa tướng trẻ tuổi Quân Vũ ngồi trên ghế tròn một bên, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói chậm rãi hỏi thăm.

"Hàm nhi, bây giờ mọi việc đã định, biểu hiện của ngươi thật khiến phụ hoàng vui mừng. Thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, ngươi nói rõ ràng với trẫm, hai vị tiên sinh ngươi... dạy ngươi như thế nào?"
Quân Vũ soạt một cái đứng lên, trong mắt cực hiếm khi lộ ra kinh hoàng!

Tề Hàm cũng sợ hãi ngẩng đầu, rồi liền bình tĩnh lại gần như trong nháy mắt, đôi mắt hắn sáng rực sâu xa không sợ hãi chút nào đáp lại ánh mắt Tề Mộ Lâm vua của một nước, hỏi ngược lại, "Phụ hoàng... muốn biết cái gì?"

Tề Mộ Lâm thấy phản ứng của hai người họ, chỉ cười nhạt nói, "Các ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Trẫm chẳng qua cảm thấy Hàm nhi làm việc rất có phong cách, kỹ càng lại không mất rộng rãi, đủ uy nghiêm nhưng không mất nhân hậu, mấy năm nay hắn ở sư môn, trẫm chỉ muốn hiểu một chút mà thôi."

Quân Vũ ngầm trách bản thân mình mất bình tĩnh, chỉ là chuyện liên quan đến sự kiện mấy năm trước khiến cha con bọn họ rơi vào khốn cảnh, trong lúc nhất thời y không kiềm chế được. Thừa tướng tuổi còn trẻ nhìn Tề Hàm trầm ổn, hướng Tề Mộ Lâm cáo tội giải thích, "Hồi hoàng thượng, thần nghĩ đến việc từ sau khi điện hạ bái thầy ở môn hạ xá đệ, cũng nhiều lần đau khổ; xá đệ là người tính tình nóng nảy, trong khoảng thời gian rời nhà này sợ rằng... chịu không ít tội... "
"Ha ha ha... tính tình Quân tam đệ đệ ngươi, ta cũng nghe như sấm bên tai!" Tề Mộ Lâm cười nói, "Năm ngoái Hàm nhi vào kinh không phải sao? Tổn thương bị y phạt nửa tháng cũng chưa lành hết, tiếp đó lại chịu bản tử đình trượng, cũng không phải là chịu tội sao? Thế nhưng nhìn ra được, y tận tâm dạy dỗ Hàm nhi, lòng người nhỏ bằng một tấc vuông, nhưng rất khó nhìn thấu sờ thấy. Hàm nhi học tốt, cũng là công lao Quân tam."

"Hoàng thượng quá khen." Quân Vũ âm thầm lau mồ hôi.

"Nhắc đến Quân Mặc Ninh, trẫm quên nói các ngươi biết, hôm nay ta triệu hắn vào cung rồi." Tề Mộ Lâm đột nhiên nói, "Sau khi trẫm ngã ngựa ở Bắc Cương, tuy nói các phương diện đều không có gì đáng ngại, thế nhưng Trúc Hiên nói sợ rằng có tổn thương bên trong, cho nên đề cử lệnh đệ tới xem cho trẫm."
Nghe thấy hôm nay có thể gặp tiên sinh, ánh mắt Tề Hàm lập tức phát sáng.

"Hoàng thượng có chỗ nào không thoải mái?" Quân Vũ có chút khẩn trương hỏi, cũng muốn mau chóng dời đi đề tài vừa nãy.

Tề Mộ Lâm nhíu mày lắc lắc đầu nói, "Cũng không có gì không khỏe rõ ràng, nhưng trong tai thường có vài tiếng ong ong, thỉnh thoảng nghe các ngươi nói chuyện, dường như rất xa xôi, nghe không chân thật... Có lúc còn sẽ đau đầu..."

Quân Vũ và Tề Hàm nhìn nhau, đều nhìn ra được vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Quân thần ba người lại nói một lúc, nội thị gian ngoài truyền lời Quân tam công tử đến rồi, Tề Mộ Lâm liền gọi vào.

Sau khi Quân Mặc Ninh đi vào, đầu tiên nhìn thấy huynh trưởng nhà mình và đứa học trò mấy hôm không gặp, y cong cong khóe miệng, tỏ rõ tâm tình vui vẻ. Bây giờ y ở trong nhà, người nhà đều ở bên cạnh, lại cầu nữ được nữ, thật sự không còn gì hài lòng toại nguyện hơn; sinh hoạt thoải mái khiến khuôn mặt thành thục của y càng nhu hòa, ngay cả tóc bạc đầy đầu cũng không chói mắt nữa.
"Thần bái kiến hoàng thượng..." Y là hoàng tử thiếu sư ngự phong, tự xưng một tiếng "thần" cũng là phải.

"Không cần đa lễ." Chưa thi lễ xong, Tề Mộ Lâm đã lên tiếng ngăn cản, nhìn y vì con trai mình tổn hao nội lực đến mức trở thành bộ dáng hôm nay, hoàng đế theo bản năng cảm thấy không nhận nổi phần lễ tiết này.

"Tạ hoàng thượng! Ca!" Quân Mặc Ninh đương nhiên thấy tốt thì nhận, quay đầu chào hỏi huynh trưởng. Quân Vũ mỉm cười gật đầu.

"Hàm nhi gặp qua tiên sinh!" Tề Hàm không thể quỳ thi lễ, hoàng đế trước mặt, hắn chỉ có thể vái một cái thật sâu, cung kính lại không thiếu lễ phép.

"Điện hạ không cần đa lễ." Quân Mặc Ninh thấy hắn tất cả đều tốt, cũng liền yên lòng, ngược lại hỏi, "Chuyện của hoàng thượng, ta đã nghe nhạc gia nói, thỉnh hoàng thượng nằm xuống, ta xem có tổn thương không?"
Xem bệnh tất nhiên phải nghe lời thầy thuốc, Tề Hàm tiến lên, đỡ Tề Mộ Lâm nằm xuống. Quân Mặc Ninh cúi người, mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng thăm dò ấn vài cái sau đầu y, tiếp đó lại ngồi ở mép giường bắt mạch.

Có lẽ qua thời gian uống cạn một chung trà, Quân Mặc Ninh ý bảo Tề Hàm đỡ hoàng đế ngồi dậy, sau đó hỏi, "Gần đây hoàng thượng có cảm thấy đau đầu hay không? Hoặc có những triệu chứng khác thường?"

Tề Mộ Lâm nhìn Quân Vũ và Tề Hàm, tự nói lại một lần những lời mới đau đầu ù tai mình vừa nói.

Quân Mặc Ninh ngồi một bên không nói chuyện ngay, có điều thái độ thoáng lộ ra nghiêm túc. Mà thái độ của y, khiến Quân Vũ có chút thấp thỏm không yên.

Tề Hàm cũng lo lắng, thế nhưng tín nhiệm từ trước đến nay với Quân Mặc Ninh và vui sướng hôm nay gặp được tiên sinh khiến sự lo lắng của hắn có vẻ không khắc sâu, hắn tin tưởng chỉ cần có tiên sinh ở đây, mọi thứ đều có thể giải quyết dễ dàng.
"Mặc Ninh, có phải có vấn đề gì hay không?" Tề Mộ Lâm hỏi.

Quân Mặc Ninh còn đang suy nghĩ, chưa lập tức trả lời, Tề Hàm đã tiếp lời nói, "Phụ hoàng yên tâm, có tiên sinh ở đây, nhất định có thể trị hết." Giọng hắn du dương, không nghe ra lo lắng nặng trĩu.

Tề Mộ Lâm nhìn con trưởng cười cười.

"Sợ rằng phải khiến điện hạ thất vọng," Giọng Quân Mặc Ninh không nhẹ không nặng truyền đến, y nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tề Hàm, nói, "Không dám lừa gạt hoàng thượng, tình huống ngài hẳn là lúc ngã ngựa sau đầu chạm đất dẫn tới xuất huyết, sau đó tuy ngoại thương khỏi hẳn, thế nhưng máu tụ chưa tan, chèn ép... Ừm, chèn ép vài thứ gì đó trong đầu, cho nên mới có hiện tượng ù tai đau đầu..."

Tề Hàm càng nghe càng căng thẳng, ánh mắt nhàn nhạt vừa nãy của tiên sinh, từ mấy năm trước hắn đã sớm lĩnh giáo qua nhiều lần; thời niên thiếu khó tránh khỏi sẽ có lúc bản thân mình không phát hiện được sơ sót, còn tự cho là đúng mà thao thao bất tuyệt, những lúc ấy, hắn sẽ thấy ánh mắt như vậy của tiên sinh. Không cắt ngang hắn, nghe hắn nói xong, sau đó chính là một cái lại một cái vấn đề, hỏi đến hắn á khẩu không trả lời được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nghe thấy vậy mà trong đầu có máu, Tề Mộ Lâm không khỏi có chút căng thẳng, Quân Vũ hỏi trước một bước, "Rất nghiêm trọng sao? Ninh nhi, có thể chữa hay không?"

"Tình huống này có thể nhẹ cũng có thể nặng, Mặc Ninh cũng không thể nói lời chắc chắn," Quân Mặc Ninh thận trọng nói, "Hoàng thượng, đợi sau khi ta và nhạc gia bàn bạc, lại quyết định được không?"

Đối với sự cẩn thận của y, tất nhiên Tề Mộ Lâm hài lòng.

Không còn lại việc gì, Quân Mặc Ninh cũng không muốn ở lâu trong cung, sau khi cáo tội qua loa liền cáo từ xuất cung; Tề Hàm thân làm học trò, hiển nhiên phải tiễn y ra ngoài.

"Ngươi..."

Đi đến cửa, Quân Mặc Ninh vừa định nói gì đó, lại nhìn thấy Hàn hoàng hậu đang đi tới từ hành lang không xa, nhìn thấy bọn họ, nàng có vẻ cực kỳ vui mừng, không đợi hai người hành lễ liền mở miệng trước nói, "Quân tiên sinh ở đây, phải đi rồi sao?"
Quân Mặc Ninh hơi thi lễ nói, "Thần đã chẩn bệnh giúp hoàng thượng xong, liền trở về trước."

"Hoàng thượng không sao chứ?" Hàn hoàng hậu lập tức hỏi, lo lắng bộc lộ trong lời nói.

"Hiện tại không có chuyện gì, đợi sau khi thần và nhạc gia bàn bạc, mới có thể nghiên cứu định ra phương thuốc và phương án." Thái độ Quân Mặc Ninh cung kính ôn hòa, khiến người ta rất yên tâm.

"Vậy vất vả Quân tiên sinh." Hàn hoàng hậu từ sau lần Tề Hàm trở về, trong lòng vô cùng cảm kích ân đức của Quân Mặc Ninh đối với hắn, trong giọng nói không có quân thần tôn ti chút nào. Dừng một chút, nàng lại nhìn đến Tề Hàm cung kính đứng hầu một bên, giữa hai lông mày càng lộ vẻ yêu thương, nói, "Quân tiên sinh, Hàm nhi ngu dốt ngươi dạy bảo, hiểu chuyện lại giỏi giang. Mấy ngày hoàng thượng xuất chinh, hắn vì triều chính bận rộn chân không chạm đất, gần mười mấy ngày không gặp, hắn cũng có chút gầy rồi..."
Hoàng hậu đau lòng con trai mình, Tề Hàm lại nghe đến kinh hồn bạt vía, không dám nhìn sắc mặt tiên sinh, chỉ cúi đầu.

"Thật sự bận thành như vậy?" Ánh mắt gió thổi mây trôi của Quân Mặc Ninh đảo qua khuôn mặt luống cuống của Tề Hàm, tiếp đó nói với hoàng hậu, "Nương nương, thần vừa nhớ tới hai ngày trước chuyết kinh hỏi đến Hàm nhi, nếu có thời gian, có thể thỉnh nương nương chuẩn Hàm nhi về tướng phủ một chuyến hay không, hai tiểu sư đệ hắn không tiện tiến cung, cũng nhớ hắn quá rồi."

Đương nhiên hoàng hậu sẽ không không đáp ứng, Tề Hàm thì lại nhìn bóng lưng tiêu sái của tiên sinh nhà mình, sắc mặt hơi trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK