Cuộc sống bình đạm luôn giống như nước chảy, ngày đêm không ngừng trôi. Đảo mắt liền tới ngày hai mươi lăm tháng chạp, tiểu niên dạ*. Cũng là ngày cuối cùng Trung Châu đại triều.
* Tiểu niên dạ chỉ ngày trước đêm giao thừa nhưng hiện tại ngày này có sự khác biệt giữa các vùng ở Trung Quốc, có thể dao động từ 23 đến trước giao thừa một ngày.
Sau khi đại triều kết thúc, Quân Tử Uyên xin gặp Tề Mộ Lâm.
Hoàng đế dĩ nhiên triệu kiến lập tức. Quân Tử Uyên chậm rãi bước lên bậc thang, trước mặt đụng phải một người không thể nói là xa lạ nhưng cũng chẳng thể nói là quen... Tào Khiêm, cái gọi là đạo bất đồng mưu cầu khác nhau, bất quá cũng chỉ như vậy.
Quân Tử Uyên ôm quyền khách sáo nói, "Tào đại nhân nói nghiêm trọng rồi, đa tạ lo lắng."
"Nghe nói tam công tử gần đây đã trở về?" Tào Khiêm đột nhiên hỏi.
Quân Tử Uyên gật đầu nói, "Lần này nếu không có khuyển tử, sợ rằng Tử Uyên đã không còn trên đời."
"Tam công tử là rồng phượng trong loài người, mấy năm nay quả thật quá oan ức rồi." Tào Khiêm nhìn Quân Tử Uyên nhếch một nụ cười xem như tạm biệt, xoay người bước xuống bậc thang. Hắn nhìn ánh mặt trời ấm áp lúc chính ngọ, trong lòng hiện ra nụ cười của đứa con trưởng kia của hắn, rất giống, không mãnh liệt mà lại ấm áp nhàn nhạt, nhưng dường như lúc nào cũng có thể sẽ biến mất.
Mặc nhi, ngươi đánh giá thấp Quân tam, chuyện Tề Hàm, hắn đã lấp kín tất cả manh mối. Nhưng mà, phụ thân cũng sẽ không để bọn họ sống dễ chịu...
Vạn vật thế gian, thiếu duy nhất một thứ gọi là thuốc "hối hận".
Quân Tử Uyên nhìn Hình bộ thượng thư từ trước đến nay nổi tiếng tàn nhẫn bước xuống bậc thang, dư vị trong nụ cười ý vị thâm trường kia của hắn, chẳng biết tại sao, Quân thừa tướng "thấy mầm biết cây" trong lòng lại có một chút bất an mơ hồ.
Trong ngự thư phòng đốt than kim ti, ấm áp như xuân, tâm tình hoàng đế Tề Mộ Lâm cũng tựa như hoàn cảnh thời khắc này, ấm lạnh tự biết, hắn nhìn kết quả điều tra Tào Khiêm trình lên đặt trên bàn, có chút không biết nên làm sao đối mặt với thừa tướng Quân Tử Uyên sắp tới gặp mặt.
Con út Quân Mặc Ninh của y quả thật là con nhà quyền quý, nhưng cũng vì vậy mà bỏ ra tám năm tuổi xuân tươi đẹp... Công cứu giá lần này...
Đang lúc đánh giá, thân ảnh quen thuộc của Quân Tử Uyên đã đi vào ngự thư phòng.
Tề Mộ Lâm không đợi Quân Tử Uyên hành lễ, liền đứng dậy vòng qua bàn sách đỡ "ân nhân cứu mạng", cười nói, "Thừa tướng không cần đa lễ, nhìn phong thái và sắc mặt thừa tướng, thật sự khỏe rồi?"
Quân Tử Uyên nói, "Đa tạ hoàng thượng lo lắng, thần bình phục tốt."
Hai người một phen quân thần ân cần thăm hỏi, thật sự là cảnh tượng hài hòa.
Sau khi mời Quân Tử Uyên ngồi xuống, Tề Mộ Lâm lần nữa mở miệng nói, "Sau khi đại triều truyền tới tin tức tốt, thái hậu Bắc Mãng mấy ngày trước bị ám sát bỏ mình, đại thần quan trọng đồng hành cũng thương vong thảm trọng. Vốn là cục diện phải chiến, ai ngờ vậy mà kết thúc!"
Quân Tử Uyên cũng mừng rỡ, trong đầu lại hiện lên lúc chính mình nửa tỉnh nửa mê, con út Mặc Ninh ở bên giường nói lải nhải, dường như có điều này, lẽ nào thật sự là nó phái người làm?
"Tào thượng thư đã điều tra rõ, ngày mồng tám tháng chạp bị ám sát ở Duyệt Lai tửu lâu là do một tay Bắc Mãng bày ra, bây giờ bọn họ cũng gặp phải cảnh này, thật sự là ở hiền gặp lành ác giả ác báo!" Tề Mộ Lâm lần nữa gửi ánh mắt cảm kích về phía Quân Tử Uyên như đang có điều suy nghĩ, "Lần này quả thật toàn do thừa tướng cứu giúp."
Quân thần hai người sống chung nhiều năm, Quân Tử Uyên tất nhiên biết hoàng đế cảm kích xuất phát thật lòng, y cũng không quanh co nhiều, nói thẳng, "Hoàng thượng phúc lớn tự có trời phù hộ. Hoàng thượng, lần này thần xin gặp, là có hai chuyện thỉnh hoàng thượng cho phép."
Tề Mộ Lâm nói, "Thừa tướng mời nói."
"Tuổi tác thần đã cao tinh thần sức lực không tốt, lần này lại tổn thương tâm mạch," Giọng Quân Tử Uyên du dương, tựa như nhiều năm trước tới nay ở trên triều chỉ trích Phương Tù, phong thái dáng vẻ Quân tướng chưa bao giờ thay đổi, "Cho nên thần cầu xin hoàng thượng, cho phép thần từ quan về nhà, bảo dưỡng tuổi thọ."
Tề Mộ Lâm ngẩn ra, hắn chưa từng lường trước chuyện Quân Tử Uyên sẽ xin từ quan, y là cựu thần hai triều, người có công lớn khai quốc, người đối nhân xử thế khiêm tốn làm việc cẩn thận chu toàn hiếm thấy, thật sự là người không thể thiếu trong triều. "Quân tướng, trẫm hiểu ý Quân tướng, chỉ là trong triều nhiều việc cần dựa vào. Như vậy đi, Quân tướng yên lòng ở nhà điều dưỡng, trẫm nếu có chỗ thỉnh giáo, mong rằng Quân tướng vẫn có thể phò tá như trước."
Quân Tử Uyên biết chuyện từ quan nhất định không thể một lần là xong, hoàng đế nói như vậy, chính là còn có chỗ để vãn hồi, cũng liền không cần phải nhiều lời nữa. Y thoáng suy nghĩ một phen, lần nữa mở miệng nói, "Còn có một chuyện... Khuyển tử Mặc Ninh..."
"Trẫm biết," Tề Mộ Lâm cũng không để Quân Tử Uyên nói xong, đã đưa qua một phần thánh chỉ nói, "Chuyện núi Lạc Hà năm đó, lệnh lang đã bị cầm tù tám năm, cũng đủ rồi. Lần này ân Quân tướng xả thân cứu nạn, trẫm không biết đền đáp như thế nào, phần thánh chỉ này, trẫm nghĩ mới có thể bày tỏ sự cảm kích của trẫm."
Quân Tử Uyên mở ra nhìn một cái, chính là thánh chỉ đặc xá cho Quân Mặc Ninh!
Quân Tử Uyên thật lòng hành lễ tạ ơn!
Tề Mộ Lâm vẫn tự mình đỡ thừa tướng dậy. Hai người lần nữa ngồi xuống.
Mục đích Quân Tử Uyên đã đạt được, nghĩ có nên xin cáo lui về nhà nói cho người nhà tin tức vô cùng tốt này hay không, lại nhìn thấy nét mặt hoàng đế đột nhiên hiện ra vẻ khó xử.
"Hoàng thượng, có việc gì khó xử?"
Tề Mộ Lâm nhìn Quân Tử Uyên một chút, nói rằng, "Nói từ bối phận, Quân tướng và tiên đế gọi nhau huynh đệ, trẫm phải xưng hô một tiếng"thất thúc", vậy tất nhiên không phải là người ngoài. Quân tướng có biết hỏa hoạn ở Khôn Ninh cung năm năm trước là có người cố ý?"
Quân Tử Uyên không biết vì sao hoàng đế đột nhiên nhắc lại chuyện xưa, bình thản nói, "Phải, việc này thần có nghe thấy. Chẳng qua là lúc đó hoàng thượng đã xử lý cực nhanh cực ổn rồi, không biết vì sao hôm nay..."
Tề Mộ Lâm nhu nhu huyệt Thái Dương, nói, "Lăng Tuyết có con trai, luận thứ bậc là nhị hoàng tử của trẫm, năm đó sau khi hỏa hoạn liền mất tích. Về tin tức của nó, nhiều năm qua chỉ có bộ đầu Hình bộ Vu Nhất Đao lưu lại một phần khẩu cung, nói rằng lần cuối cùng nhìn thấy Tề Hàm và thị vệ tên Tần Phong kia, là ở... chân núi Vân Trung! Bọn họ còn từng xông vào biệt viện Kinh Giao lục soát, nhưng không thu hoạch được gì..."
Quân Tử Uyên kinh ngạc, cảm xúc bộc lộ trong lời nói, "Thần không biết chuyện đó, khuyển tử cũng chưa từng nhắc tới."
"Vốn là chuyện nhiều năm trước," Tề Mộ Lâm nói, "Hơn nữa bằng chứng của Vu Nhất Đao cũng chỉ là lời không căn cứ. Nhưng đợt trước, kinh thành đột nhiên có lời đồn đại, nói rằng có một thiếu niên tên "Quân Diệc Hàm", xuất thân từ núi Vân Trung, thậm chí còn đồn đại hắn là đứa nhỏ bỏ trốn khỏi cung năm đó..."
Quân Tử Uyên mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, ánh mắt y sáng ngời nhìn hoàng đế, lặng lẽ đợi đoạn tiếp theo.
Việc đã đến nước này, Tề Mộ Lâm cũng sẽ không lòng vòng, nói, "Thiếu niên tên "Quân Diệc Hàm" này, có không ít người từng thấy hắn và Tử Hiên (tên tự của Quân Vũ) đi chung với nhau đến Thiên Sử Đường, chuyện này Tào thượng thư đã xác nhận. Nếu đồn đại như vậy, Quân tướng, ý của trẫm, chứng cứ không có dĩ nhiên không thể kết luận bừa; thế nhưng không có lửa thì sao có khói, chưa chắc không vấn đề, thỉnh cầu Quân tướng thay trẫm hỏi Tử Hiên một chút, "Quân Diệc Hàm" này nguồn gốc ra sao? Nếu có thể tra rõ, cũng có thể dẹp loạn lời đồn đại trên đường..."
"Thần hiểu." Quân Tử Uyên trầm giọng nói.
"Tử Hiên là đứa nhỏ trẫm nhìn trúng," Tề Mộ Lâm tiếp tục nói, "Trẫm không hy vọng lời đồn lan đến hắn; về phần đứa con kia của trẫm.."
Quân Tử Uyên hiếm khi nói nhiều một câu, "Dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất, hoàng thượng vẫn nên phái người tìm trở về..."
Tề Mộ Lâm lắc đầu nói, "Lăng Tuyết làm người chỉ giỏi tâm kế, trước đây trẫm còn ở tiềm để*, là nàng dùng thủ đoạn mới có Tề Hàm; về điểm này, trẫm và cửu đệ quả thật giống nhau, cho nên..."
* Tiềm để chỉ nơi ở của hoàng đế trước khi đăng cơ.
Không có "cho nên", Quân Tử Uyên đều biết.
Quân Tử Uyên nhìn tấu chương Tào Khiêm trình lên cho hoàng đế, lời Tào Khiêm muốn nói y cũng hiểu.
Nhị hoàng tử Tề Hàm thân chờ trị tội trốn khỏi cung đình, lần cuối cùng xuất hiện là ở núi Vân Trung, Hình bộ còn vì vậy mà lục soát biệt viện Kinh Giao của Mặc Ninh... Tào Khiêm muốn nói, Mặc Ninh chứa chấp khâm phạm hiềm nghi, này thứ nhất; có nhân chứng xác thực nhìn thấy Quân Vũ và một thiếu niên tên gọi "Quân Diệc Hàm" có liên quan với nhau, mà quân Diệc Hàm xuất thân từ núi Vân Trung... chỗ này có hai tầng ý tứ... Quân Diệc Hàm chính là Tề Hàm ban đầu, này thứ hai; mà ngoại trừ Mặc Ninh chứa chấp khâm phạm, còn có Quân Vũ, này thứ ba.
Quân Tử Uyên tự biết rằng, trong chuyện bảo vệ Quân Mặc Ninh, Quân Vũ Quân Hàn luôn dốc hết sức lực, nhưng chỉ không dám tự mình đi biệt viện; bởi vì lần đầu tiên bọn họ vì Mặc Ninh cầu tha thứ, liền cầu đến cho Mặc Ninh bốn canh giờ phạt quỳ. Mà duy nhất một lần, Quân Vũ tự đi biệt viện, thời gian cách lúc nhị hoàng tử Tề Hàm trốn đi cũng không xa... này thứ tư!
Trở lại phủ thừa tướng, quản gia Tô Đồng Lâm chào đón nhận áo lông cừu, Quân Tử Uyên vừa đi vừa hỏi, "Các thiếu gia đều ở nhà sao?"
Tô Đồng Lâm trả lời, "Sau khi bãi triều đại thiếu gia liền trở về, nhị thiếu gia truyền lời về nói hôm nay ở quân doanh Hàn đại trụ quốc cùng các tướng sĩ qua hết năm cũ mới trở về, xem ra, rất có lòng tin với kỳ thi võ mùa xuân sang năm..."
"Lập tức gọi đại thiếu gia đến thư phòng ta," Quân Tử Uyên ngắt lời nói, "Truyền gia pháp."
----------------------------
Ầy lúc đọc QT không để ý lắm đoạn này, giờ làm mới thấy ghét ông Tề Mộ Lâm dễ sợ :(((((( Hàm nhi của toai có tội tình gì? Chỉ vì là con của người mình không thích nên cũng không thích TT___TT xử sự y hệt như Huyên nhi TT___TT bảo sao bé nó chỉ thương tiên sinh với sư phụ thôi TT___TT
Mà tui mở sạp bán nến cho Quân Vũ đây, mấy cô nhớ ghé mua TT___TT sì poi chương sau là ảnh thảm dã man thảm ~~