Tề Vân thấy huynh trưởng quyết tâm kiên định, bất đắc dĩ không thể không theo. Trước mở trói cho Quân Diệc Hi, sau đó đỡ hắn nằm lên ghế trói lại. Nhấc vạt áo lên, giúp hắn tháo đai lưng cởϊ qυầи ra, lập tức, lằn roi giăng khắp nơi trên mông bất thình lình lọt vào tầm mắt!
Thuốc của Quân Mặc Ninh từ trước đến nay có thể tiêu dấu vết, khôi phục như lúc ban đầu, nhưng tổn thương thụ hình ở trại ảnh vệ, sao có thể có thuốc tốt quý giá như vậy. Cho nên, tuy thương thế đã khỏi hẳn, nhưng dấu vết này cũng đã khắc thật sâu.
Tề Vân nhíu nhíu mày, không ngoài dự đoán nhìn thấy tâm tình phức tạp không rõ trong mắt Tề Hàm.
"Ca..."
"Ngươi qua một bên quỳ đi, tự xét lại lỗi của mình." Tề Hàm phất tay xử trí Tề Vân, một mạch đi đến cái giá đặt gia pháp bản tử bên cửa sổ, dài hơn một thước, rộng bằng bàn tay, chất liệu gỗ trầm hương, đối với người chấp hình mà nói vừa đủ linh hoạt, đối với người thụ hình lại không thiếu phần nặng nề.
Tề Hàm tay cầm gia pháp ngồi xổm người xuống, cùng Quân Diệc Hi bốn mắt nhìn nhau, nói, "Hi nhi ngươi nghe rõ, mặc kệ ngươi vì cái gì, chuyện làm ảnh vệ này, ta không cho phép! Coi như ta đây làm sư huynh cường thế bá đạo một lần, ngươi cần phải đem những lời của ta mượn cái đau năm mươi bản tử này nhớ vào trong lòng đi..."
Đôi mắt Quân Diệc Hi bởi vì gầy đi mà có vẻ lớn hơn nhìn sư huynh gần trong gang tấc, vẻ mặt và giọng nói của hắn cũng không nghiêm khắc, nhưng thái độ quyết tuyệt dứt khoát.
Không chờ hắn phản ứng, Tề Hàm đã đứng lên, mấy bước đi tới bên người Quân Diệc Hi, giơ bản tử lên, hướng về cái mông trần đầy lằn roi của hắn vung xuống!
"Ưʍ..." Chỉ một bản tử, đủ để Quân Diệc Hi chân chân thật thật nhận thức tức giận và quyết tâm của huynh trưởng! Thân thể hắn run rẩy, nhưng một phân cũng không thể động đậy.
Thường ngày Tề Hàm nhân hậu và khoan dung, nhưng suy cho cùng do Quân Mặc Ninh một tay dạy dỗ, Quân Diệc Hi lại là sư đệ hắn lưu tâm; bây giờ hắn quyết định chủ ý cho Quân Diệc Hi một bài học, xóa bỏ mấy ý niệm tự trách tự xem thường trong đầu, đương nhiên xuống tay sẽ không lưu tình.
Hai mươi cái đầu, Quân Diệc Hi còn có thể nhịn được, nhưng theo số lượng dần dần chồng lên, da thịt dưới bản tử biến đỏ, đậm thêm, sưng lên, đau đớn tràn trề trong thịt dưới da ùn ùn kéo đến như sóng lớn, hắn rốt cục nhịn không được "hức hức" khóc thút thít. Không những đau, cũng không dám uất ức, chỉ là mờ mịt, không biết thân tại Quân môn người người đều ưu tú đến khiến người ta ghé mắt, Quân Diệc Hi hắn có thể làm được những gì để có thể không cô phụ phần ấm áp có được không dễ này!
Vừa nghĩ tới đây, Tề Hàm hạ quyết tâm, lại lần nữa giơ bản tử lên!
Tề Vân cũng nghe được tiếng khóc, nghe được trong tiếng khóc truyền tới không chỉ phát tiết đau đớn khó nhịn, còn có áp lực và hoảng loạn riêng biệt thuộc về Diệc Hi. Huynh trưởng nói trong lòng Diệc Hi chưa buông được áy náy với đại sư huynh và tiểu sư đệ, nhưng hai người bọn họ vẫn luôn đối đãi hắn như thường, trái lại mình, mượn áy náy này dùng cách thức lạnh lùng đẩy lại cho hắn!
Giờ khắc này, Tề Vân biết mình sai rồi.
May mắn may mắn, huynh trưởng vẫn không đành lòng. Tề Vân hơi thả lỏng hai tay nắm chặt thành quyền, nghe thấy tiếng bản tử ác liệt tạm dừng. Nhưng ngay một khắc sau đó, tiếng gió lại nổi lên, tiếng bản tử nặng trĩu đập lên da thịt lại một lần nữa dứt khoát vang lên, Diệc Hi vừa mới thở ra một hơi bị đánh đến ngẩng đầu lên thật cao, hai tay bị trói trên chân ghế gắt gao siết chặt!
"Ca! Ca! Huynh tha Hi nhi đi!" Tề Vân quỳ gối tiến lên, gần như đón lấy bản tử rơi xuống nhào lên người Quân Diệc Hi, "Ta sẽ trông kỹ hắn, nếu hắn còn dám có lần nữa, không cần ca ca động tay, Vân nhi giáo huấn hắn gấp bội!"
Sao Tề Hàm nguyện ý nhìn Quân Diệc Hi đau thành như vậy? Đau đớn khi bị đánh tuy làm lòng người sinh ra sợ hãi, nhưng có chút tâm tư cũng không thể hoàn toàn dựa vào răn dạy là có thể xóa bỏ. Nghĩ đến năm đó tiên sinh vì để hắn không dám tùy tiện mạo hiểm nữa, đã tước đoạt họ Quân của hắn!
Tề Hàm không đành lòng dùng phương pháp tương tự khiến Diệc Hi cũng cảm nhận được sợ hãi khoan tim khoét xương và không chỗ nương tựa, nhưng đối mặt với Diệc Hi chịu hình và Tề Vân cầu khẩn, hắn cũng không nhẫn tâm tiếp tục trách phạt.
Tề Hàm thu hình cụ, có chút mệt mỏi ngồi xuống, dùng hành động nói rõ tất cả.
"Tạ ca ca khoan dung!" Tề Vân nói cảm ơn, không ngừng bận bịu giúp Quân Diệc Hi nới lỏng trói buộc, cẩn thận tránh cái mông sưng lên mặc quần vào, đỡ hắn xuống đất quỳ tốt, mình cũng một lần nữa quỳ xuống nói, "Ca, Vân nhi cản gia pháp, xin ca ca trách phạt!"
Quân Diệc Hi mồ hôi lạnh đầy mặt, đau đớn trên lưng trên mông nối thành một mảnh, sau khi nghe Tề Vân thỉnh phạt, yếu ớt dập đầu nói, "Hi nhi... biết sai rồi, không dám nữa... Cầu đại sư huynh đừng trách cứ nhị sư huynh, đều là Hi nhi sai..."
"Dẫn hắn về trị thương." Tề Hàm nhìn hai đệ đệ, xử trí nói, "Vân nhi, ngươi nhìn kỹ Hi nhi, trước khi lệnh cấm túc triệt hạ, không cho phép hắn ra khỏi vương phủ nửa bước! Bài vở của tiên sinh đủ nặng, gấp bội cũng không cần, thế nhưng những cái trước đó hắn bỏ bê, ngươi giám sát hắn bổ sung lại."
Tề Vân cúi đầu đáp.
Tề Hàm lại nói với Quân Diệc Hi, "Hi nhi, ta và nhị ca ngươi đều buông xuống chuyện quá khứ, nếu ngươi còn nhớ mãi, chính là không tin chúng ta..."
Tề Hàm nói chưa xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Quân Diệc Hi đã vội vã lắc đầu, trong mắt đều là lo sợ không yên.
Tề Hàm tiếp tục nói, "Ngươi đã tin chúng ta, thì phải biết chúng ta đối tốt với ngươi xuất phát từ chân tâm, nếu lần này ngươi thật sự vào ảnh vệ, đừng nói nhị ca ngươi khó thoát trừng phạt, ngay cả ta đây làm đại ca, cũng khó tránh trách phạt, càng không cần phải nói ăn nói với tiên sinh thế nào! Ngươi còn nhỏ, học tốt kỹ nghệ là chuyện ngươi nên làm nhất, thiên hạ to lớn, luôn sẽ có đất ngươi dụng võ, hà tất vội vã đi con đường đầy rẫy tổn thương làm chúng ta tan nát cõi lòng?"
"Hi nhi... biết sai rồi..." Quân Diệc Hi dập đầu thật sâu.