Mạc Hâm đến khiến Tề Hàm vừa mừng rỡ lại vừa sợ hãi, không biết tiên sinh biết hết mọi thứ sau đó xử lý mình thế nào. Trải qua mấy ngày khôi phục, thân thể Dịch Thư Vân đã khỏe lại, hắn ngồi trước bàn sách tỉ mỉ xem thư, Tề Hàm lại có chút đứng ngồi không yên.
Dịch Thư Vân xem thư xong, nói với Mạc Hâm, "Ý tứ lâu chủ ta hiểu được, Tung Thiên giáo nhất định toàn lực phối hợp Hỏa Đường chủ hành động." Dứt lời, chuyền tay giao thư cho Tề Hàm.
Tề Hàm vội vã mở ra xem, bút tích quen thuộc của tiên sinh đập vào tầm mắt. Phong cách lời ít ý nhiều lo liệu trước sau như một, trong thư Quân Mặc Ninh ngoại trừ bố trí công việc Tây Xuyên, đối với chuyện Tề Hàm ở Tây Xuyên tỏ ý khẳng định, hiển nhiên cũng không thiếu phần nghiêm túc nhắc nhở hắn, chuyện bị thương như vậy chỉ có thể một lần này thôi. Hơn nữa, công việc Tây Xuyên đã có người tiếp nhận, hành tung Tề Hàm liền do chính hắn định đoạt.
Sắc mặt Mạc Hâm công chính nghiêm túc cũng bởi vì vui mừng trong mắt hắn mà trở nên nhu hòa, "Phải, thiếu gia. Trước khi đi, Sở gia len lén nói với thuộc hạ, chủ tử đối với ngài có chút không yên tâm, nhưng tổng thể vẫn là hài lòng và vui mừng. Chuyện bị thương... đã có Dịch giáo chủ gánh chịu, chủ tử cũng không truy cứu nữa. Về phần hành tung... thiếu gia có thể tự mình quyết định, nếu theo Mạc Miểu trở về, cần mau chóng khởi hành; nếu ngài còn muốn rèn luyện bên ngoài, giao Chu Quả cho nàng là được."
Tề Hàm áy náy nhìn Dịch Thư Vân cuối cùng cũng khôi phục, quay đầu lại nói rằng, "Mạc Hâm ca, ta cũng muốn trở về. Chẳng qua ta đã tham dự việc Tây Xuyên, liền muốn có kết quả..."
Đối với kết quả như vậy, Tề Hàm phấn chấn rất nhiều, trong lòng cũng sinh ra vài tâm tình xa lạ. Từ năm trước sau khi bị Hi nhi bắt cóc rời khỏi tiên sinh, tiên sinh đối với hắn càng ngày càng khoan dung, chẳng những trên mặt làm việc, mà còn trên hành tung. Tề Hàm hành động tự do rất nhiều, nhưng trong lòng mơ hồ dâng lên mất mát cũng khiến hắn hiểu được, tiên sinh đang dùng phương thức như vậy để hắn độc lập. Hắn hiểu tiên sinh dụng tâm lương khổ, cũng ép buộc bản thân mình rời đi rèn luyện... bởi vì một ngày nào đó, hắn phải đối mặt với ly biệt.
Hành tung mọi người đều đã thu xếp xong, Mạc Hâm liền toàn tâm toàn ý ở lại bên người Tề Hàm chăm sóc. Đường chủ Kim Đường này mặc dù địa vị cực cao trong Yến Thiên Lâu, nhưng trước mặt Tề Hàm trước sau vẫn giữ lễ chủ tớ, đối với hành động của Tề Hàm cũng không can thiệp; đây không phải là ngu trung, càng nhiều hơn chính là toàn tâm tín nhiệm thiếu chủ chủ tử nuôi dạy ra.
Khoảng thời gian này, Tề Hàm thật sự trải qua rất phong phú cũng rất mới lạ. Hắn theo Dịch Thư Vân và Lưu Giang Xuyên nhảy lên nhảy xuống chạy đông chạy tây trên đất Tây Xuyên, đem động tĩnh bắt giữ dư đảng dân loạn nháo đến cực đại, kết quả... Dĩ nhiên là không thu hoạch được gì, nhưng rất tốt để che giấu cho Mạc Diễm hành động trong bóng tối.
Trong thời gian đó, Tề Hàm và Lưu Giang Xuyên cũng chung sống với nhau vô cùng tốt, hai người quen biết trong thung lũng tuyết ở Thập Vạn Đại Sơn, lại một lòng đối địch ở phủ châu mục. Chuyện chủ yếu nhất, hai người đều là người thẳng thắn chân thành, làm việc quang minh lỗi lạc không chút ra vẻ. Trong thời gian ngắn ngủi, Lưu Giang Xuyên liền trở thành bạn bè Tề Hàm ái mộ kết thân.
Chẳng những như vậy, Tề Hàm còn đi bái phỏng ca ca Lưu Giang Xuyên thân thể không tốt lắm, chuyện khiến hắn không nghĩ tới, huynh đệ bọn họ lại là song sinh, mặt mũi cực kỳ giống nhau! Chỉ bởi vì bệnh quanh năm, lộ ra ốm yếu tái nhợt, nhưng phong thái cũng cực tốt, ăn nói không tầm thường; thấy bộ dáng Lưu Giang Xuyên cung kính trước mặt huynh trưởng, thoạt nhìn chỉ là nhà bình thường hơi có sản nghiệp ấy vậy mà gia giáo cực nghiêm, gia phong cao quý.
Đảo mắt đã ra giêng, khí trời dần dần ấm, Tề Hàm khôi phục võ công sớm đã một bộ áo xuân, bởi vì chuyện này, Dịch Thư Vân suýt chút nữa xách lỗ tai hắn nhắc nhở; nhưng Quân thiếu hiệp Tề đại hoàng tử của chúng ta, vẫn vào tai trái ra tai phải như thường, qua quýt cho xong chuyện, Dịch Thư Vân tức giận đến mỗi lần đều giậm chân, uy hiếp nếu có lần sau nữa gia pháp hầu hạ!
Nhưng trái lại suy nghĩ một chút rồi lại thôi, hắn từng thấy dáng vẻ Tề Hàm ẩn nhẫn kính cẩn nghe theo, quân tử như ngọc ôn hòa hiền lương, bộ dạng trẻ con này quả thật rất hiếm thấy đúng không? Tương lai nếu như hắn gánh vác toàn bộ thiên hạ, còn bao nhiêu cơ hội có thể tùy ý tung bay làm theo ý mình như vậy?
Nghĩ như vậy, ngoại trừ điểm mấu chốt như các loại mạo hiểm bị thương quyết không thể đụng vào, Dịch Thư Vân đối với Tề Hàm cũng càng ngày càng dung túng.
Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu. Cuộc thi văn võ Trung Châu triều mỗi năm một lần lại bắt đầu. Giờ này năm ngoái, Tề Hàm bị thương nặng không dậy nổi, tính mạng bị đe dọa; giờ này năm nay, hắn và Dịch Thư Vân mang theo thuốc bổ đi Lưu gia làm khách. Mấy ngày trước Lưu Giang Xuyên đã mời bọn họ, nói là gần đây thân thể huynh trưởng rất tốt, có lòng cùng bạn tốt gặp nhau uống rượu.
Lưu trạch tọa lạc trên một đường bình dân, không vắng lặng cũng không phồn hoa nhất, kiểu dáng hình thức ngôi nhà cũng không đặc biệt, Tề Hàm đã tới một hai lần, cũng xem như quen thuộc. Lưu Giang Xuyên nghênh tiếp bọn họ ở cửa, lần đầu tiên y gặp Mạc Hâm, biết được là hộ vệ trong nhà Tề Hàm phái tới, cũng tự vừa ý thêm mấy phần.
Huynh trưởng Lưu Giang Xuyên Lưu Giang Nhạc đã chờ trong sảnh, sau một hồi hàn huyên, mọi người phân chủ khách ngồi xuống.
Bởi vì thân thể Lưu Giang Nhạc không tốt, hôm nay vẫn mặc áo lông cáo thật dày, nhưng trái lại mặt mũi quả thật sáng láng rất nhiều, đôi mắt cũng rất có tinh thần. Y nhìn hai người Dịch, Tề nói, "Bởi vì nguyên nhân thân thể ta, trong nhà ít có khách đến, hôm nay có thể được ba vị quang lâm, thật sự rất vinh hạnh!"
Dịch Thư Vân tiếp lời, "Lưu đại ca khách khí, là chúng ta thất lễ mới đúng."
Lưu Giang Nhạc lắc đầu cười nói, "Xá đệ làm người đơn thuần lỗ mãng, lại là quan nhỏ ở nha môn, ta vẫn luôn sợ hắn lời nói không thoả đáng làm việc sơ hở, vì vậy đối với hắn quản đến cũng cực nghiêm; khoảng thời gian gần đây nghe hắn trở về nhắc đến nhị vị, trước kia gặp qua Quân công tử hai lần, thật là công tử như ngọc, lại có ân cứu mạng với Giang Xuyên, hôm nay nhìn thấy Dịch giáo chủ, cũng là huynh đệ ta may mắn."
Tề Hàm mỉm cười, để ý khi Lưu Giang Nhạc đang nói chuyện, Lưu Giang Xuyên vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt cung kính, trong lòng hắn không khỏi cảm khái, tuy rằng chỉ cách biệt một giây, nhưng suy cho cùng huynh trưởng như cha.
Bốn người nói chuyện với nhau vẫn luôn tiến hành trong bầu không khí nhẹ nhàng hài hòa, mặc dù Lưu Giang Nhạc quanh năm ốm đau không ra khỏi nhà, thế nhưng không giống cái gọi là "tú tài không ra khỏi cửa, sao biết được chuyện thiên hạ", đối với việc bên ngoài y lại hiểu vô cùng thấu đáo; theo như lời y, một phần rất lớn là sau khi về nhà Lưu Giang Xuyên nói cho y nghe, còn có một phần là chính y nhìn từ trong sách.
Tề Hàm cũng cực kỳ uyên bác, Dịch Thư Vân lại sớm nắm giữ mạng lưới tin tức tình báo của Tung Thiên giáo, ba người càng trò chuyện càng hăng say, chỉ để lại Lưu Giang Xuyên và Mạc Hâm đứng sau lưng Tề Hàm mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lần trò chuyện này liền đến tận cơm tối, Lưu Giang Nhạc vung tay lên, bảo Lưu Giang Xuyên phân phó chuẩn bị cơm tối, Lưu Giang Nhạc đang trò chuyện thích thú muốn cùng Dịch Thư Vân và Tề Hàm không say không nghỉ.
Lưu Giang Xuyên vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ, lại không dám trái ý huynh trưởng, không thể làm gì khác hơn đành làm theo dặn dò, nhưng trong lòng tính toán chút nữa ngăn cản huynh trưởng uống rượu thế nào.
Hơn nửa canh giờ sau, người làm tới báo cáo, nói cơm nước đã chuẩn bị thỏa đáng; Lưu Giang Nhạc lập tức dẫn theo ba vị khách đến phòng sau chính sảnh, vừa mới vào cửa, quả thật nghe thấy được mùi rượu nồng nặc.
Mạc Hâm đi sau cùng khẽ nhíu mày, không khỏi đề cao cảnh giác, cũng thừa dịp ngồi xuống, lặng lẽ nháy mắt với Dịch Thư Vân. Dịch Thư Vân ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc Lưu Giang Xuyên rót rượu cho hắn, thoái thác nói thân thể vừa mới bình phục, không tiện uống rượu mà đổi sang uống trà. Đồng thời hắn cũng không giấu không giếm mà bôi đen Tề Hàm, nói rằng đừng thấy lúc hắn tỉnh táo hào hoa phong nhã, vừa uống rượu liền say bét nhè, giữ cũng không giữ lại được, vì việc này không biết đã trúng bao nhiêu bản tử roi mây của sư phụ, trên người bây giờ còn cõng lệnh cấm rượu.
Tề Hàm xấu hổ giận dữ không khỏi nhìn Dịch Thư Vân nói năng bậy bạ, không biết mục đích Dịch Thư Vân là gì, nhưng bây giờ hai người rốt cuộc nhiều thêm một tầng quan hệ huynh đệ, hắn cũng không tiện bóc trần lời nói dối của Dịch Thư Vân trước mặt mọi người, chỉ phải đỏ mặt nhận lấy "thói xấu" chẳng ra sao.
Lưu Giang Nhạc nhìn hai người bọn họ tương tác qua lại, cười ha ha nói, "Xem ra rượu này thật không thể uống rồi, Quân công tử cũng không cần quá để ý, người không phong lưu uổng thiếu niên, uống rượu thỏa thuê mượn rượu điên cuồng cũng không phải đại ác, không cần để tâm!"
Được người ta rộng lượng an ủi Tề Hàm càng thêm không biết ứng đối ra sao, hắn chưa uống rượu được mấy lần, càng không mượn rượu điên cuồng có được không? Lần uống rượu kia ở Hàng thành, còn bị tiên sinh và sư phụ bắt tận mặt, suýt chút nữa bị treo cho tỉnh rượu còn phải chịu hai mươi bản tử! Từ nhỏ đến lớn, hắn lấy đâu ra thời gian, tinh lực và lá gan uống rượu phát điên!
Lưu Giang Nhạc nhìn dáng vẻ hắn buồn bực, lại sang sảng cười to, bộ dạng thoải mái của y thật sự khiến Lưu Giang Xuyên vui vẻ xuất phát từ nội tâm, vì vậy nói rằng, "Ca, huynh đừng cười, mặc dù không biết sư môn Diệc Hàm ở chỗ nào, nhưng mà sư phụ hắn tích uy rất nặng, Diệc Hàm không dám làm trái chút nào."
"Phải không?" Lưu Giang Nhạc mỉm cười nhìn Tề Hàm quẫn bách, ngữ ý chậm rãi nói, "Quả thật trăm nghe không bằng một thấy, đã sớm nghe nói Quân tam thiếu dạy dỗ nghiêm khắc, ngay cả đích hoàng trưởng tử Trung Châu cũng không đánh thì phạt, hôm nay gặp mặt, quả nhiên tích uy rất nặng, mặc dù điện hạ đang ở ngoài ngàn dặm, vẫn tuân thủ môn quy nghiêm ngặt như cũ..."
Bầu không khí đột nhiên khẩn trương!