Mục lục
Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tề Vân cắt ngang, theo bản năng Tề Hàm cảm thấy hai mươi roi sau nhất định không dễ chịu. Ba mươi roi trước sở dĩ dễ dàng qua như vậy, không phải hắn lớn thêm một tuổi năng lực chịu đau cũng lớn theo, tất nhiên là vì trong lòng tiên sinh vẫn mang theo thương tiếc. Nhưng mà phần sau... thì không nói được rồi.

Đánh lại hay gấp đôi, Tề Hàm tuyệt không muốn cũng không dám mạo hiểm, cho nên, hắn cắn cánh tay cách vải vóc; dựa vào thói quen ra tay của tiên sinh, đau đớn thì đau đớn, thế nhưng hiếm khi trách phạt nhanh như vậy...

"Chát chát chát!"

Cái gọi là biết thầy ai bằng trò, Tề Hàm vừa mới động viên mình, tiếng gió phía sau lại vang lên, ba roi mây chồng lên cùng một vết roi, hiệu quả nếu so với năm lần vừa nãy còn phải rõ hơn!

Tề Hàm đau đến trước mắt một mảnh sao Kim lấp lánh, mồ hôi lạnh điên cuồng toát ra đập vào mắt, hắn không mở ra được lại khiến cho tiếng roi mây xé gió bên tai càng ác liệt hơn! Cách ba nhịp thở, hắn run rẩy như cá rời nước, liều mạng tìm kiếm không khí hô hấp, giống như sau một khắc liền không có nữa.


Tề Hàm rất muốn xin tha, nhưng tiếng rêи ɾỉ bị chặn ở cổ họng; hơn nữa quy củ tiên sinh nghiêm ngặt, hắn biết sai sẽ bị phạt, tại thời điểm hắn quyết định kẹp năm bài kia vào, toàn bộ tư cách xin tha xin thứ cũng đã mất đi.

Lại một tổ đánh mạnh, Tề Hàm có chút tuyệt vọng mà chịu, suy nghĩ còn sót lại cực kỳ hỗn loạn. Tiên sinh giận thật rồi... giận hắn lỗ mãng không suy nghĩ... giận hắn ý đồ lừa gạt... giận hắn không biết tốt xấu...

Tề Vân đã sớm nhìn đến choáng váng, trách phạt! Đây mới là trách phạt! Trên mông huynh trưởng vết roi sưng tấy phiếm tím ngang dọc chói mắt! Hắn hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần một roi, chỉ cần thêm một roi nữa, máu tụ bên trong nhất định sẽ không kịp chờ đợi mà phun ra ngoài! Bây giờ thương thế đã đến cực hạn, phải đau đớn như thế nào! Quy củ tiên sinh nghiêm khắc, ca ca tuân thủ không tiếng động không né tránh không tự tổn thương như thế nào!


Nước mắt Tề Vân lã chã rơi xuống, đây tất cả, đều do hắn tạo ra!

Mười ba cái, trọn mười ba vết roi sưng tấy phiếm tím vắt ngang trên mông, roi cuối cùng quất vào thịt non giữa mông, Tề Hàm rốt cuộc một ngụm cắn rách cánh tay, mùi máu tươi tràn ngập mà ra.

Tề Hàm lập tức mất đi toàn bộ năng lực suy nghĩ, trong lòng trong đầu chỉ còn lại hai chữ!

Đánh lại!

Tiếng xé gió sau lưng đã ngừng, hắn thật vất vả mới chịu xong gia pháp, nhưng thất bại trong gang tấc ở khắc cuối cùng! Tề Hàm ngơ ngẩn nhìn vết máu hình dấu răng trên tay áo, lừa dối, tất nhiên không thể, hôm nay tiên sinh phạt chính là lừa dối; chịu, tất nhiên cũng chịu không nổi...

Nghĩ như vậy, nước mắt tựa như hạt châu đứt dây lăn xuống, rơi vào vết thương, đau đớn lạ thường.

"Tiên sinh..." Cuối cùng Tề Hàm vẫn mở miệng, mang theo vết roi đỏ như máu phía sau lần nữa thỉnh phạt, "Hàm nhi... tự tổn thương vi phạm quy củ, xin... xin tiên sinh trách phạt lại từ đầu!"


Quân Mặc Ninh siết hình cụ trong tay thật chặt, không rõ thằng nhóc con thành thật đến ngu ngốc này sao lại nghĩ ra chủ ý lừa dối bài vở này, thật sự là đầu óc bị rút ra rồi! Đánh lại? Năm mươi roi mây! Hắn còn chịu được y liền xuống tay được?! Không biết năm mươi roi vừa rồi, vẫn là y để lại bảy phần lực sao? Nếu không, chỉ bằng cái thân thể bị thương nặng mới khỏi bệnh kia, có thể yên yên ổn ổn chịu được như vậy sao? Vậy mà, cũng không yên ổn, thất bại trong gang tấc!

Người đầu tiên nhịn không được chính là Tề Vân, thiếu niên trợn tròn mắt, không phải vừa mới chịu xong năm mươi sao? Sao còn phải trách phạt... một lần nữa? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chỉ có năm bài, thế nhưng ca ca phải chịu một trăm roi mây! Hắn thề sau này cho dù viết hỏng hai tay cũng tuyệt không dám cầu ca ca viết hộ nữa! Sau này bất kể bài vở gì, nhiều hơn nữa, khó hơn nữa, bị phạt đau không được bôi thuốc đi nữa, hắn cũng sẽ không để ca ca gánh tội lừa dối cho hắn nữa!
"Tiên sinh... là Vân nhi sai... Người..." Tề Vân lần này không dám tiến lên, chỉ quỳ tại chỗ đáng thương khẩn cầu.

Có phải trưởng thành đều phải kèm theo máu và nước mắt không? Thiếu niên mười sáu tuổi chỉ dùng một buổi sáng liền nhớ kỹ đạo lý "chuyện của mình chỉ có thể tự gánh vác".

"Cốc cốc cốc..." Tề Vân còn chưa dứt lời, ngoài thư phòng truyền đến tiếng đập cửa, giọng Quân thừa tướng nghi ngờ truyền vào, "Ninh nhi, sao lại đóng kín cửa? Hàm nhi và Vân nhi đã tới chưa?"

"Sư công! Sư công cứu mạng! Ca ca sắp bị đánh chết rồi!" Tề Vân nghe được tiếng Quân Tử Uyên, tựa như nhìn thấy cứu tinh, liều mạng hô, "Sư công cứu mạng!"

Cửa quả nhiên "xoạch" một tiếng bị đẩy ra!

Quân thừa tướng chạy tới đi học lần thứ hai nhìn thấy con trai mình mới sáng sớm đã trách phạt học trò, nhưng lần này không giống lần đầu tiên, phía sau thiếu niên từng vết từng vết roi nhìn thấy mà giật mình! Thừa tướng đại nhân hơn hai mươi năm qua nhìn mãi thành quen với loại vết thương này liền biết, có thể đánh thành như vậy, tất nhiên con số không ít! Mà y cực kỳ thương tiếc đứa nhỏ kia, mặc dù nghe được động tĩnh cũng không dám động đậy... đây là còn chưa phạt xong?
"Cha..."

Quân Mặc Ninh còn chưa dứt lời, Quân Tử Uyên đã cởϊ áσ ngoài đi tới đắp lên người Tề Hàm chồng chất vết thương trước, y cũng không trách cứ con trai, chỉ cẩn thận dìu thiếu niên gầy gò dậy, bế ngang lên!

Tề Hàm sợ đến đau đớn sau người cũng quên!

"Ta không biết Hàm nhi phạm lỗi gì, nhưng nể tình hắn bị thương nặng mới bình phục, xem như vi phụ xin tha thay hắn, tha cho hắn lần này được không?" Quân Tử Uyên ôm Tề Hàm, đau lòng chưa lui giữa hai lông mày nhìn con trai nói.

Quân Mặc Ninh buông roi mây, khom người nói, "Nghe cha."

Quân Tử Uyên nặng nề thở dài, cứ như vậy ôm Tề Hàm rời đi.

Tề Vân quỳ trên mặt đất, hâm mộ nhìn ca ca được sư công ôm đi, hắn hò hét trong lòng. Sư công! Đừng để một mình Vân nhi lại! Cũng ôm Vân nhi đi đi... Tiên sinh thật dọa người... Oa oa... Ta muốn về nhà... Sư công, ôm...
Tề Hàm sống mười tám năm, vận dụng trí tuệ cả đời của hắn cũng sẽ không nghĩ tới có một ngày hắn được Quân Tử Uyên Quân thừa tướng ôm trong lòng! Quân tướng là phụ thân tiên sinh đó! Là người còn khiến tiên sinh kính trọng kính phục hơn đại sư bá! Cũng là công thần dựng nước, rường cột trị quốc, cánh tay đắc lực của hai vị hoàng đế Trung Châu triều! Y cứ ôm hắn như vậy, một đường từ Vô Âm Các đi tới Ngưng Thủy Các?!

Tề Hàm không cách nào tưởng tượng dáng vẻ bây giờ của mình, quần cởi ra lúc bị phạt còn treo trên mắt cá chân, sau người là áo ngoài của sư công, trước người đắp áo ngoài của mình, bên trong lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không có gì cả!

Thiếu niên Tề Hàm mười tám tuổi rốt cuộc không lo được nhiều như vậy, đem đầu đỏ như tôm luộc chui vào trong ngực sư công!
"Lão gia? Hàm thiếu gia?" Quản gia Tô Đồng Lâm đang ở Ngưng Thủy Các, nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy, nói.

Quân Tử Uyên phân phó, "Đi tìm thuốc mỡ Ninh nhi đưa tới lúc trước, ta bôi thuốc cho Hàm nhi."

Tô Đồng Lâm đáp lời đi, lão quản gia lòng như gương sáng, tuy rằng các chủ nhân Quân phủ chưa bao giờ nói, nhưng làm sao hắn không biết Hàm thiếu gia trước mắt chính là tôi tớ mượn tên "Dịch Hàm" vào phủ trước đây? Đại thiếu gia còn sắp xếp hắn vào Vô Âm Các, sau đó chính là một trận mưa gió rồi.

Ai có thể lường trước, hắn vậy mà lại là đích hoàng trưởng tử đương triều!

Không nói đến Tô tổng quản cảm khái sự đời, sau khi Quân Tử Uyên ôm Tề Hàm tiến vào phòng trong, cẩn thận đặt hắn nằm trên giường. Nhìn thiếu niên đau đến mồ hôi lạnh đầu trán, hòa nhã nói, "Ta lấy nước lau cho ngươi trước, chút nữa bôi thuốc, liền hết đau."
Người chưa đứng dậy, tay đã bị cầm. Thiếu niên run run rẩy rẩy chống nửa người lên nói, "Thừa... Sư công, sao Hàm nhi dám làm phiền sư công, Hàm nhi... tự mình có thể..."

"Ngươi không dám hay không muốn?" Quân Tử Uyên quay người lại hỏi, thiếu niên mười tám tuổi đã là tuổi cần mặt mũi, quan hệ giữa bọn họ sâu xa, nhưng cũng không thân, tổn thương ở chỗ đó...

Tề Hàm vội vã lắc đầu nói, "Hàm nhi sao có thể không biết tốt xấu! Là không dám! Là không dám! Sư công là phụ thân tiên sinh... Hàm nhi... vốn làm chuyện sai tiên sinh mới trách phạt, sư công xin tha cho Hàm nhi, Hàm nhi đã vô cùng biết ơn..."

Thấy hắn như thế, Quân Tử Uyên ngược lại có chút hiểu tình cảm của con trai. Y ngồi xuống mép giường, cũng không vội an ủi, mà hỏi, "Lần này, tại sao tiên sinh ngươi phạt ngươi?"
Tề Hàm cúi thấp đầu kể lại từ đầu đến cuối.

Quân Tử Uyên nhẹ nhàng sờ sờ sau gáy hắn, không có gì bất ngờ thu được một ánh mắt được sủng mà sợ, trong mắt thừa tướng mang theo ý cười nói, "Trách không được tiên sinh ngươi liều mạng cũng không nỡ giao ngươi cho bất kỳ kẻ nào, hắn cơ trí cả đời, sao lại dạy ra thằng nhóc ngốc ngươi?"

Tề Hàm há hốc mồm.

"Năm bài mà thôi, phải định cho mình năm mươi roi mây? Nếu nói là lừa dối, ngươi có bao nhiêu lòng tin có thể lừa dối tiên sinh còn tinh ranh hơn con khỉ kia của ngươi?" Quân thừa tướng bôi đen con trai từ trước đến giờ đều tận hết sức lực.

Tề Hàm không dám nói tiếp, chỉ thành thật lắc đầu.

"Hai mươi roi vậy là đủ rồi." Quân thừa tướng mỉm cười nói, "Tiên sinh ngươi giỏi dùng hai mươi roi đánh ra hiệu quả năm mươi roi, lần này ngươi mở miệng chính là năm mươi, muốn đánh ra hiệu quả hai mươi roi còn không phải là làm khó hắn sao? Còn tự tổn thương thỉnh phạt? Là ngươi chưa từng thấy tiên sinh ngươi cắn miệng mình đầy máu còn chết không mở miệng muốn giấu!"
Thừa tướng, ngài như vậy không sợ dạy hư con nít sao?

-----------

Bé Vân thiệt là đáng eo mà :"> 16 tuổi rồi mà như con nít :)))))

Thừa tướng cũng thiệt là đáng eo luôn :)))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK