Chương mười tám. Hồi kinh
Ngày đó, Quân Vũ rốt cuộc vẫn không thật sự để Dịch Thư Vân bị phạt nặng lại bị lập quy củ hầu hạ bút mực, trái lại Quân đại thừa tướng vừa bôi thuốc vừa bưng trà bưng nước bận rộn cả buổi chiều. Lúc đó Dịch Thư Vân sốt cao đến có chút mê man mơ hồ trong đau đớn, vẫn cảm thấy mọi thứ đều đáng giá!
Hôm sau, Dịch Thư Vân thương thế rất nặng liền theo Quân Vũ bước lên đường hồi kinh.
"Bốp bốp bốp!"
Trong phòng dịch quán Tây Xuyên hồi kinh, hai khuỷu tay Dịch Thư Vân chống trên bàn sách, áo ngoài vắt bên hông, hai cánh mông phía sau cởϊ qυầи bị thước đánh. Chất gỗ tử đàn, cứng rắn; Quân Vũ nén giận xuống tay, nặng nề. Ba mươi thước qua đi, trên mông đã xanh tím một mảnh.
"Đứng dậy, quỳ tỉnh." Quân Vũ một thân thường phục cất thước vào hộp, mặt không thay đổi ngồi xuống, tiếp tục lật xem sổ con từ kinh thành và Tây Xuyên đưa tới.
Sau khi hắn rời đi rồi lần nữa bái thầy ở khách điếm, đã qua nửa tháng có thừa. Dịch Thư Vân theo Quân Vũ một đường hồi kinh, bọn họ đi lúc nhanh lúc chậm. Sở dĩ nói như vậy là vì, đến mỗi một nơi, Quân Vũ bao giờ cũng tới phố phường tìm hiểu dân sinh; có sông sẽ xem tình hình sông, có ruộng liền hỏi chuyện thu hoạch, thường dừng lại chính là một hai ngày. Mà mỗi lần rời khỏi thành trấn, nhóm mấy người họ bao giờ cũng ra roi thúc ngựa, vội vã chạy đi, tựa như nóng lòng hồi kinh.
Cách mỗi năm ba ngày, đặc sứ luôn cưỡi khoái mã mang theo tấu chương Trung Thư Các đến đây, tiện đường lấy đi công sự đã xử lý tốt. Mà Dịch Thư Vân, thì lại trong những công việc này, học tập như một đứa nhỏ sáu tuổi, tự nhiên cũng bị quản giáo ước thúc chặt chẽ.
Hợp với mấy lần xử lý công việc không tốt, ít nhất trong mắt Quân Vũ, trăm ngàn chỗ hở cũng không nói quá; trong khoảng thời gian này thước không rời tay, thương thế lòng bàn tay Dịch Thư Vân cũng không dứt, rốt cuộc tới hôm nay, hai tay thật sự không thể đánh nữa, Quân Vũ phân phó chống trên bàn... đánh mông, mà số lượng, cũng từ mười lần, hai mươi lần, trực tiếp phiên tới ba mươi lần.
Dịch Thư Vân mặt không biến sắc nhéo bắp đùi một cái, buộc mình kéo thẳng thân thể tư thế đoan chính, bắt đầu quỳ tỉnh sau trận trách phạt hôm nay.
Địa vị Quân Vũ cực cao lại rất được hoàng đế tín nhiệm, dịch quán đương nhiên bố trí căn phòng tốt nhất, chẳng những tiểu viện tinh xảo, mà còn núi giả cây cỏ tươi tốt, cảnh trí thanh tịnh đẹp đẽ.
Thời gian như cát chảy qua đầu ngón tay, hơi lạnh cuối thu đầu đông chậm rãi ngấm vào nhân gian. Trong phòng chỉ còn lại tiếng người ngồi lật giấy, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng uống trà cực nhỏ, nếu không lắng nghe, căn bản sẽ không chú ý tới.
Tự ràng buộc như thế! Dịch Thư Vân suy nghĩ miên man phân tán đau đớn trên tay, phía sau và dưới gối dường như không chỗ nào không đau, tự giễu nghĩ, đời này hắn không làm được cử trọng nhược khinh* như vậy, ngay cả uống một ngụm trà cũng lộ ra nghiêm cẩn; tam sư thúc quả nhiên không nói sai, huynh trưởng nhà y mỗi tiếng nói một một hành vi dường như giống thước trong tay y, chuẩn mực đến từng li.
* Cử trọng nhược khinh nghĩa đen chỉ vác vật nặng nhưng trông vẫn nhẹ nhàng, nghĩa bóng chỉ làm việc gì cũng nhẹ nhàng, nghiêm cẩn.
Hắn là người tùy tiện ngông cuồng, sao lại không do dự mà đâm đầu vào môn hạ người như vậy chứ? Một lần không đủ còn hai lần?!
Tâm tư dần dần tản mạn, Dịch Thư Vân lặng lẽ ngẩng đầu ngước mắt nhìn về phía người đang ngồi, nhi lập chi niên, ngồi lâu ở địa vị cao, thiếu niên thừa giáo, thanh niên nhập sĩ, mỗi một bước đều đi đến quy quy củ củ không sai một li, bây giờ trung niên nắm quyền, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra cẩn thận tỉ mỉ.
Một người như vậy, trầm ổn khiến người yên lòng.
Dịch Thư Vân thu hồi ánh mắt, khóe miệng hơi mỉm cười, nhiều năm như vậy, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay y; mà bản thân mình, sợ là phiền não lớn nhất y gặp phải rồi nhỉ...
"Có tâm tư nghĩ lung tung, xem ra tự kiểm rõ ràng," Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh như ý thu, "Đứng lên, ngươi nói một chút xem, phê duyệt "Cần ngươi ích gì" trên sổ con của Tiền An Dân, là có ý gì?"
Tâm tư trôi quá xa, lúc Dịch Thư Vân ngẩng đầu cũng không quá rõ ràng ý thức được tình cảnh trước mắt, vì vậy rất thẳng thắn nói, ""Cần ngươi ích gì" chính là ngươi có thể về quê dưỡng lão..."
Ánh mắt như mũi kiếm sắc bén đâm tỉnh Dịch Thư Vân, thành chủ đại nhân không chịu nổi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cũng không dám đứng dậy, trực tiếp khom lưng khấu đầu nói, "Thư Vân biết sai..."
Quân Vũ âm thầm đỡ trán, đây thật là nhân vật còn khó dạy hơn đệ đệ y!
Vốn có thể miễn "quỳ tỉnh", bởi vì Dịch Thư Vân tự tìm đường chết mà bị tiên sinh nhà hắn cố ý quên đi, trước mặt Quân Vũ trải phần tấu chương Hình bộ thượng thư Tiền An Dân dâng lên, bên trong kẹp một tờ giấy trắng, bốn chữ "Cần ngươi ích gì" rồng bay phượng múa phía trên thình lình trước mắt!
Đây dĩ nhiên là bút tích của Dịch đại thành chủ.
Mấy ngày qua, phàm là tấu chương đưa đến tay Quân Vũ đều sẽ cho Dịch Thư Vân xem trước, viết ý kiến xử lý trên giấy sau đó mới giao cho Quân Vũ... đây cũng là "bài vở" của Dịch Thư Vân. Chỉ tiếc, giáo chủ ma giáo kiêm thành chủ đại nhân Kình Thiên thành xử lý Tung Thiên giáo gọn gàng ngăn nắp ấy vậy mà trong việc xử lý chính vụ "tư chất tầm thường", cho nên mới nhiều lần bị đánh.
Quỳ một canh giờ đầu gối thật sự đau đến không được, Dịch Thư Vân thoáng xê dịch, nhưng chẳng ngờ tác động đến tổn thương sau lưng, trong lúc nhất thời tất cả đau đớn đều kêu gào lên, trên người hắn đổ mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng, môi cũng có chút trắng bệch.
Quân Vũ giương mắt hỏi, "Tỉnh táo?"
"Tỉnh táo!" Làm sao dám không tỉnh táo?
"Vậy giải thích đàng hoàng cho vi sư Dịch đại thành chủ ngươi phê duyệt là có ý gì?"
Dịch Thư Vân thoáng ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt Quân Vũ hơi nén giận, mặt không biến sắc nuốt một ngụm nước miếng, mới lên tiếng, "Hồi tiên sinh... Gần đây, Thư Vân xem vài sổ con Hình bộ, đều là tấu thỉnh xử quyết phạm nhân... Thư Vân cảm thấy... Gϊếŧ người mà thôi, đến mức mỗi một lần cũng phải tấu lên? Tiên sinh người bận rộn, nói vậy hoàng thượng cũng không thanh nhàn, ở đâu ra nhiều thời gian quản việc này như vậy..."
Dịch Thư Vân nói xong, người ngồi lại không có phản ứng, hắn lặng lẽ giương mắt, chỉ thấy tay phải Quân Vũ chống trán, dáng vẻ đau đầu khổ não.
"Thư Vân biết sai, thỉnh tiên sinh trách phạt!" Trong lòng Dịch Thư Vân hoảng hốt, vội vã dập đầu thỉnh phạt, hai đầu gối hai tay cộng thêm phía sau bởi vì ăn thước... Động một cái dây dưa một cái, đau đớn giống như thuỷ triều vọt tới.
Hắn không nói sai, thân ở giang hồ, mạng người thật không đặt trong mắt Dịch Thư Vân; nhớ năm đó Tung Thiên giáo nội loạn, một hồi tranh đấu, trước mắt đều là thi thể; bản thân hắn dù chưa tự tay gϊếŧ người, thế nhưng bởi vì mệnh lệnh của hắn mà chết, cũng dứt khoát không phải ít.
Dịch Thư Vân không hề cảm thấy mình phê duyệt có gì sai, thế nhưng làm Quân Vũ phiền não, chính là hắn sai.
Nhưng trong lòng Quân Vũ có suy nghĩ khác, trước nay người y tiếp xúc đều là người trong quan trường, trước mặt y Dịch Thư Vân cũng chưa từng bày ra khía cạnh người giang hồ khinh rẻ mạng người... Đương nhiên, bản thân y thì không tính... thế nên y quên mất, Dịch Thư Vân ngoại trừ là thành chủ Kình Thiên thành, quan viên triều đình, hắn còn là thủ lĩnh giang hồ môn phái.
Quân Vũ cười khổ trong lòng lắc đầu, buông tay phải ngồi thẳng nói, "Ngươi đứng lên đi."
Dịch Thư Vân hoảng sợ, "Thư Vân không dám, tiên sinh..."
"Đứng lên."
Dịch Thư Vân quỳ thẳng thân thể ngẩng đầu, thấy Quân Vũ cũng không nói giỡn, mới chống thân thể đứng dậy, hắn rất cố gắng để mình không chật vật, nhưng hai chân run rẩy và khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh đã bán đứng hắn.
"Mặc dù ngươi bái ta làm thầy, nhưng cẩn thận ngẫm lại, ta thật sự không dạy ngươi cái gì." Giọng Quân Vũ ôn hòa, ánh mắt chân thành.
Dịch Thư Vân ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, không dám tiếp lời.
Quân Vũ tiếp tục nói, "Sở dĩ gần đây Hình bộ thường có sổ con xử quyết phạm nhân đưa đến, là vì thu quyết* sắp tới, phạm nhân cần chính thức được định tội xử quyết... Mà điểm này, chỉ có hoàng thượng mới có quyền lợi, Trung Thư Các chẳng qua cũng chỉ đặt ra điều lệ mà thôi. Đây là lưu trình, cũng là luật pháp sâm nghiêm, không phải Tiền An Dân không cố gắng làm việc, mà vì y không có quyền lợi này, ngươi hiểu không?"
* Thu quyết là kỳ chấp hành tử hình ở cổ đại, người xưa quan niệm xuân hè vạn vật sinh sôi, thu đông vạn vật điêu linh, mọi việc phải thuận theo ý trời, kể cả việc xử quyết tội phạm.
Dịch Thư Vân nhìn Quân Vũ thời khắc này, hắn biết, tiên sinh hắn đang thực hiện trách nhiệm làm "tiên sinh" hắn, "Đã hiểu, tiên sinh." Hắn đáp như vậy.
Đã hiểu.
Về phần có đồng ý hay không... Dịch Thư Vân giấu suy nghĩ rất sâu, bản tính hình thành hơn hai mươi năm, không phải nói đổi là có thể đổi. Thế nhưng hắn bái Quân Vũ làm tiên sinh, tiên sinh nói chính là quy củ của hắn.
Chỉ vậy mà thôi.
"Ta biết xuất thân ngươi, nơi chốn giang hồ, có ân báo ân có oán báo oán..." Quân Vũ chuyển trọng tâm câu chuyện, sắc mặt thêm mấy phần nghiêm nghị, "Có điều Thư Vân à, thân tại kỳ vị, tiện mưu kỳ chính*, triều đình có quy chế của triều đình, cái gọi là "quốc có quốc pháp, gia có gia quy"; huống hồ..." Quân Vũ dừng một chút, tiếp tục nói, "Mạng người lớn hơn trời!"
* Người đang ở vị trí nào thì phải làm chuyện ở cương vị đó.
Dịch Thư Vân khom người, hành lễ, trịnh trọng thụ giáo.