"Ninh nhi!" Khóe mắt Quân Vũ sắp nứt, không màng gì khác, cũng muốn thả người nhảy xuống hồ cứu người. Vào đúng lúc này, bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy.
"A Cửu! Buông tay!" Quân Vũ lạnh giọng nói, y có thể chết, Quân Hàn có thể chết, Quân Mặc Ninh không thể!
Ngoại trừ lời Quân Mặc Ninh nói, A Cửu Tề Mộ Tiêu ai cũng không để ý, thấy Vũ đệ đệ nóng nảy, cũng chỉ cười ngây ngô, nhưng tay vẫn không buông lỏng chút nào.
"A Cửu!" Quân Vũ tuyệt vọng la lên.
Bên kia, Hoắc Bán Hạ đang chạy băng băng đột nhiên dưới chân bị trật một cái, cả người nhào về phía trước, kéo theo tỷ tỷ trước mặt cùng nhau ngã. Hoắc Nhẫn Đông đau đến kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy toàn bộ lồng ngực hung hăng đập xuống mặt đất, ngay cả thở cũng không thở nổi!
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Ngươi đừng làm ta sợ... Tỷ tỷ!" Hoắc Bán Hạ chịu đựng đau nhức truyền tới từ chân, bò dậy lay lay tỷ tỷ vừa ngã xuống đã nín thở.
Hoắc Bán Hạ cho đến bây giờ luôn nghe tỷ tỷ, cũng biết việc nặng nhẹ, chỉ là dưới chân thật sự vô cùng đau đớn, đứng lên, gần như nửa lê nửa lết chạy về hướng Lang Hoàn các.
Trong hồ, đã không có động tĩnh.
Quân Vũ vẫn bị A Cửu ôm chặt giữa hai cánh tay, không nhúc nhích được chút nào, lòng thiếu niên như tro tàn, nước mắt như suối trào.
Quân Mặc Ninh khiến cho mọi người lo lắng lúc này tựa như cá bơi trong nước tìm kiếm thân ảnh Quân Hàn, hồ nước vẫn lạnh, nhưng với chút thành nội công đó y đương nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng.
Cách đó không xa, Quân Hàn đã không có động tĩnh, tay Vương Nguyên vẫn gắt gao nắm lấy cổ áo của hắn, khe khẽ giãy dụa.
Vương Nguyên trong hoảng loạn tựa hồ nhìn thấy một bóng người tới gần, bản năng muốn sống khiến nó mừng rỡ, nhưng trong khoảnh khắc tưởng rằng cứu tinh tới lại nhìn thấy một đôi mắt sáng rực như sao lạnh lẽo như sương.
Chủ nhân cặp mắt kia chuyển động trong hồ nước, tới gần chút nữa, sau đó y nắm lấy Quân Hàn, Vương Nguyên đang định duỗi tay chờ cứu viện, y lại xoay người tung một cước vào giữa ngực bụng Vương Nguyên!
Vương Nguyên trong nháy mắt hít thở không thông, thở dốc liền hút vào từng ngụm từng ngụm nước!
Quân Vũ hai mắt mông lung đẫm lệ trong lòng tuyệt vọng đột nhiên nhìn thấy hai người lú đầu lên, tự cảm thấy sức lực toàn thân trở lại trên người, lúc này, Tề Mộ Tiêu cũng buông lỏng trói buộc, hai người cùng nhau lôi Quân Hàn đã ngất và Quân Mặc Ninh một thân ướt đẫm ra khỏi hồ.
Từ lúc ở trong nước, Quân Mặc Ninh đã lấy tay đè trên bụng Quân Hàn, nội lực ấm áp theo gân mạch điều dưỡng hô hấp rối loạn, sau khi lên bờ, Quân Hàn ộc ộc hộc ra vài hớp nước, người cũng dần dần tỉnh táo lại.
Quân Vũ co quắp ngồi dưới đất, Tề Mộ Tiêu cũng chỉ ngồi cười ngây ngô. Đột nhiên, con trai nhỏ nhà Hình bộ thượng thư Tào Bác Thư hô, "Vương Nguyên! Vương Nguyên còn ở trong nước!"
Quân Vũ tỉnh táo lại, nắm lấy tay Quân Mặc Ninh, khốn khổ nói, "Tam đệ! Vương Nguyên, cứu Vương Nguyên!" Trong hốt hoảng, y thậm chí quên mất đệ đệ của y câm điếc từ nhỏ.
Quân Mặc Ninh nghe thấy Quân Vũ gào lên, lại vờ như không nghe được. Mặt hồ sớm đã yên ắng không gợn sóng, Vương Nguyên cũng đã không có hô hấp, huống chi, chính mình còn tặng hắn một cước kia!
Tiếng huyên náo truyền đến, mọi người rốt cuộc nhận được tin tức vọt ra, chạy trước tiên chính là phụ thân Vương Nguyên Vương Hóa Thành. Hoắc Trúc Hiên một phen ôm lấy con gái vẫn nằm dưới đất, đau lòng không nhịn được, nhưng cũng không đoái hoài tới chẩn trị, chỉ là ôm cùng đi về phía bên hồ.
"Tam đệ!" Quân Vũ thấy Quân Mặc Ninh không có động tác, thất thanh nói, "Cứu Vương Nguyên, Vương Nguyên chết, nhị ca ngươi phải chôn cùng!"
Quân Mặc Ninh đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Quân Vũ hoảng sợ hai mắt, lập tức hiểu ý, Vương Nguyên và Quân Hàn đánh nhau, Vương Nguyên chết, Vương Hóa Thành sẽ không bỏ qua Quân Hàn.
Tiếng bước chân đã đến gần, lúc Quân Tử Uyên nghẹn họng nhìn trân trối, Quân Mặc Ninh mười tuổi lại một lần nữa thả người nhảy vào trong hồ, nhưng chỉ mấy hơi thở, liền mang theo Vương Nguyên nổi lên mặt nước.
Thư viện có tự chuẩn bị phòng thuốc đơn giản, sau khi Hoắc Trúc Hiên chẩn trị cho Vương Nguyên, lập tức phái người bốc thuốc sắc thuốc, đưa vào khách phòng thư viện nghỉ ngơi.
Trong khách phòng mộc mạc mà ngăn nắp, ánh mắt Vương Nguyên vừa chết đi sống lại dại ra, vẻ mặt hoảng sợ. Mọi người cho rằng hắn vừa trải qua sống chết chưa khôi phục, nhưng làm sao biết hắn khó có thể nói ra miệng sợ hãi trong lòng. Dưới đáy nước, hắn thấy ánh mắt lãnh khốc không hề tình cảm và một cước dứt khoát muốn tính mạng hắn...
Trong nước thật tối, lạnh quá! Vương Nguyên cuộn tròn người trong chăn, run lập cập. Một cước kia, không có đau đớn, nhưng trong nháy mắt để cho hắn biết cái gì gọi là "chết"! Nước hút vào giống nhau đao chảy vào thân thể, thất khiếu đau đớn, ruột gan đứt từng khúc!
Tối, tối vô biên vô tận...
Sau nữa, hắn dường như nghe thấy phụ thân gào to, nhưng bất kể như thế nào cũng không mở mắt ra được.
Ý thức dần tan biến, hắn cảm giác mình đã chết. Đúng lúc này, một hơi thở như mũi tên nhọn đột nhiên đâm vào thân thể hắn, không chút lưu tình tàn sát bừa bãi tán loạn, trong nháy mắt đau đớn không thuộc về mình vậy mà lại khiến hắn lần nữa cảm nhận được sinh mạng tồn tại, ngay cả bóng tối vô biên đều bị dọa lui.
Một luồng ánh mặt trời chiếu vào mí mắt, chói mắt như vậy. Vương Nguyên vùi cả người vào chăn, thời khắc này bóng tối khiến hắn cảm thấy an toàn. Phía trước ánh mặt trời, vẫn là đôi mắt kia, mang theo ánh sánh, lãnh khốc như sương.
So với Vương Nguyên không ai rõ ràng hơn những gì đã phát sinh, nhưng mà, hắn không dám nói một chữ, kể cả với phụ thân của hắn, bởi vì khi hắn bị đạp cước thứ hai, phụ thân của hắn cũng ở đó!
Lang Hoàn Các, tiểu hoàn thiên.
Mọi người phân quân thần ngồi xuống, bọn nhỏ chơi đùa ở ven hồ không tên, ngoại trừ Vương Nguyên được đưa đi chẩn bệnh nghỉ ngơi, đều đứng bên người các gia trưởng.
Một người chủ yếu khác tham dự trong trận sóng gió này, Quân Hàn, thẳng tắp quỳ ngoài cửa, sắp tới sau giờ Ngọ*, nắng xuân ấm áp đã hong khô quần áo hắn, chỉ là nhăn nhăn nhúm nhúm, tóc cũng tán loạn. Trên má trái năm ngón tay rõ ràng, khóe miệng sưng, đây là kiệt tác của Quân Tử Uyên; trong cổ, một vết bầm màu tím thình lình đập vào mắt!
* Giờ Ngọ là từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều.
Hai tay Quân Hàn giơ ngang, nâng một khối thước gỗ mun rộng khoảng một tấc, dài hơn một thước, mặt thước trơn bóng màu đen sậm, mặc dù ngày xuân ấm áp, cũng tựa hồ không địch lại lạnh lẽo trên thước truyền tới.
Quỳ lâu lắm, nâng lâu lắm, hai cánh tay Quân Hàn sớm đã đau nhức không chịu nổi, nỗ lực nâng, chẳng qua vì không chịu khuất phục và sợ hãi không biết sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào.
Nói cho cùng, hắn vẫn là một đứa nhỏ mười một tuổi, trải qua một lần sống chết, còn phải đối mặt với trách móc nặng nề của tất cả mọi người.
Quân Mặc Ninh đứng ở cửa đại sảnh cách Quân Hàn chỉ một cánh cửa đột nhiên có chút hối hận chính mình chữa khỏi cho hắn quá sớm, lúc này, hắn nên thoải thoải mái mái nằm nghỉ ngơi, giống Vương Nguyên chết tiệt kia!
Giữa đại sảnh, Quân Vũ đã một năm một mười thuật lại đầu đuôi câu chuyện xong, tam đệ mình bị sỉ nhục trước, lúc này nhị đệ lại thân chịu phạt nặng, con trưởng mười ba tuổi của thừa tướng không một câu xin tha, thậm chí lời nói bình tĩnh, nhưng mà ai cũng có thể nhìn ra ánh mắt ẩn nhẫn căm giận. Phủ thừa tướng gia giáo nghiêm ngặt, không kiêu không nóng không hờn không giận, hộ pháp phẫn nộ cũng ra vẻ phục tùng Bồ Tát, nhưng mà huynh đệ nhà mình bị ức hiếp, thân là huynh trưởng nào có thể ngồi yên?!
Đầu đuôi câu chuyện nói xong, ngay cả một chi tiết một động tác cũng không quên, lại quả thật không phóng đại câu nào. Tranh chấp rơi xuống nước, tội không ở một người Quân Hàn. Hiện tại, Vương Nguyên nghỉ ngơi trong phòng, mà huynh đệ nhà mình lại chịu khổ ngoài cửa, dựa vào cái gì!
Nghe Quân Vũ tự thuật xong, lão thái sư Hồng Thành Thái, cánh tay đắc lực của hoàng đế vẻ mặt uy nghiêm hỏi, "Các ngươi đều chính mắt thấy chuyện này, theo như lời Quân đại công tử, đúng là tình hình thực tế?"
Mấy đứa nhỏ co ro, câm như hến.
"Vũ ca ca nói mỗi một câu đều là thật!"