• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ông chưa từng thấy dung nhan nào xinh đẹp xuất chúng như vậy, ngay cả con trai Cố Kỳ Việt của ông cũng không sánh nổi.


Phối hợp với khuôn mặt này, lời nói của Thẩm Triều Triều bèn có vài phần thuyết phục, nhưng rất đáng tiếc!

Không thể tùy ý điều tra cán bộ xưởng vì những chuyện chưa xảy ra.


Đó là nguyên tắc!

Đồng chí Thẩm Triều Triều, vô cùng xin lỗi, tôi không giúp được gì cho cô.


Sau khi nghe được lời từ chối lần nữa, hy vọng của Thẩm Triều Triều hoàn toàn tan vỡ, cho dù cố gắng thế nào cũng không được, hốc mắt cô đỏ lên, tay run rẩy một lần nữa đeo khăn quàng cổ lại, tinh thần mệt mỏi không thôi.


Biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ ra đã thất bại, kế tiếp phải làm sao bây giờ?

Cuối cùng vẫn sẽ chết sao?

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Thẩm Triều Triều quá đáng thương, Cố Hằng do dự một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ cung cấp bảo vệ!

Thẩm Triều Triều là cô gái mới lớn, cũng không phải thân thích của nhà họ Cố, nếu như được ông giới thiệu với bên ngoài thì sẽ rất dễ dẫn đến những hiểu lầm khó giải thích.


Nhất là sau khi thấy mặt Thẩm Triều Triều, Cố Hằng lại càng gạt bỏ ý nghĩ này.


Phụ nữ xinh đẹp sẽ dễ bị chỉ trích hơn.


Nếu để mẹ ông và vợ thay mặt bảo vệ, hai người bọn họ một người cần tĩnh dưỡng sức khỏe, một người công việc bận rộn, căn bản không thể đảm nhiệm được.


Cũng không biết trạng thái tinh thần của Thẩm Triều Triều như thế nào, Cố Hằng sẽ không mạo hiểm sự an toàn của người nhà.


Reng reng reng.

"

Đang lúc văn phòng lâm vào yên tĩnh thì điện thoại lại vang lên.



Cố Hằng lập tức đưa tay nghe điện thoại, điều chỉnh nét mặt, thái độ ôn hòa nói: "Xin chào, đây là văn phòng quản đốc xưởng sắt thép, tôi là quản đốc Cố Hằng.


Xin chào, tôi là cảnh sát Lưu Ái Quân của đồn công an phố Trung Tâm, Cố Kỳ Việt là con trai anh sao?

Tiếng điện thoại rất lớn, vang vọng cả văn phòng, không hề có một chút sự riêng tư nào, sau khi nghe được mấy chữ Cố Kỳ Việt và đồn công an đồng thời xuất hiện, nụ cười trên mặt Cố Hằng lập tức biến mất.


Thằng nhóc này lại làm cái gì rồi!!!

Một cuộc điện thoại khiến Cố Hằng trực tiếp quên mất Thẩm Triều Triều còn đang đứng trước mặt, bị con trai nhà mình chọc giận nên ông có chút nóng nảy: "Cảnh sát Lưu, tôi là ba của Cố Kỳ Việt, nó làm sao vậy?"

"Cố Kỳ Việt bị bắt giữ vì tình nghi ẩu đả đánh nhau, cần bảo lãnh mới có thể thả ra, nếu không sẽ bị tạm giam một tuần, do đó thông báo cho người nhà của cậu ta mau chóng đến đồn công an một chuyến, tìm hiểu tình hình cụ thể.

"

"Bên tôi không tiện tự mình đi, có thể phái những người khác đến không?"

"Có thể, đồng chí Cố Hằng, xin anh hãy giáo dục con trai một chút, tháng này chúng tôi đã bắt giữ Cố Kỳ Việt năm lần rồi! "

Cố Hằng đang bị thằng con bất hiếu làm cho tức giận, Thẩm Triều Triều thì cụp mắt nghe xong toàn bộ quá trình.


Cô nhìn chằm chằm vào khe hở của gạch lát sàn, mất đi hy vọng sẽ khiến người ta điên cuồng.


Nếu, lấy thân phận Thẩm Triều Triều không có được bảo vệ, vậy lấy thân phận là vợ Cố Kỳ Việt thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK