• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mãi đến khi được người tốt phát hiện ra chỗ không đúng và cứu giúp, nếu không Thẩm Triều Triều suýt nữa là đã bị đưa lên xe lửa.


Cảnh này chính là ngọn nguồn của sợ hãi, liên tiếp xuất hiện trong giấc mơ của cô.


Thẩm Triều Triều.


m thanh vang lên đánh thức Thẩm Triều Triều từ trong hồi ức đau khổ, nước mưa trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất khiến động tác của cô có chút chậm chạp, khi cô ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy Diệp Phương đang nghiêng chiếc ô cầm trong tay che mưa to giúp cô.


Biểu cảm trên gương mặt Diệp Phương không thay đổi, không tò mò sau khi Thẩm Triều Triều đến gặp Cố Hằng, cũng không lộ ra nét mặt khác thường trước hành vi kỳ lạ của Thẩm Triều Triều, chỉ nói tiếp với cô: "Muốn vào trong uống một ly nước nóng không?"

Tuy Diệp Phương trở về là vì lấy tiền đóng tiền viện phí cho bà Vương Thải Hà, nhưng lúc này nhìn thấy Thẩm Triều Triều có hơi đáng thương quá đỗi nên đã chậm trễ một chút thời gian, nhưng thế cũng không sao.



Còn nữa, chứng bệnh khiến bà tò mò cũng cần tìm hiểu thêm một bước nữa mới có thể xác định.


Có lẽ là biểu hiện của Diệp Phương quá mức bình thường, hoặc là lần này cô có việc cầu xin người khác nên Thẩm Triều Triều không từ chối.


Đợi đến khi cô ướt sũng đi vào cửa nhà nhà họ Cố, tiến vào phòng khách ở lầu một dưới sự dẫn dắt của Diệp Phương, chỉ thấy diện tích không gian bên trong không nhỏ, bên trong đặt một bộ sô pha màu xám dựa vào góc tường, đối diện với bàn trà bằng gỗ, ở góc tường cách đó không xa chính là một chiếc ti vi có kích thước không nhỏ.


Đứng lâu ở một chỗ, mặt đất sạch sẽ dưới chân Thẩm Triều Triều nhanh chóng xuất hiện một vũng nước mưa nhỏ xuống từ gấu quần của cô khiến cô hoảng hốt không thôi, nhưng lại không dám lộn xộn.


Cô giống như một con mèo con bẩn thỉu đột nhiên bước vào một ngôi nhà sạch sẽ.


Không biết Thẩm Triều Triều đã bắt đầu căng thẳng bất an, Diệp Phương thu hồi ô trong tay lại đặt ở cửa, sau khi thuận tay đóng cửa lại mới nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn lông từ trong phòng khách bên cạnh đưa cho Thẩm Triều Triều.



Cũng không biết đứa nhỏ này đã đợi trong mưa bao lâu?

Kẻo lại ngã bệnh.


Nhưng Thẩm Triều Triều lại lắc đầu, từ chối chiếc khăn này.


Mặc dù cô là vì tự cứu mình nên mới có thể không từ thủ đoạn, muốn gả cho Cố Kỳ Việt, nhưng hiện tại người đứng ở trước mặt cô là Diệp Phương mẹ anh nên cảm giác áy náy to lớn cuồn cuộn mà đến, chỉ trích cô vì sao lại đối xử với một người tốt như vậy!

Khiến Thẩm Triều Triều xấu hổ cắn chặt môi, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết mình muốn nói gì.


Mâu thuẫn trong lòng khiến Thẩm Triều Triều bắt đầu trở nên nôn nóng bất an, hai tay dùng sức nắm chặt góc áo, Diệp Phương nhìn thấy nên cũng không cưỡng ép đưa khăn cho Thẩm Triều Triều nữa, mà là dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Không ngờ lại gặp mặt nhau nhanh như vậy, cô có chuyện muốn nói với tôi sao? Không cần sợ, tôi sẽ lắng nghe nghiêm túc.

"

Diệp Phương biết Thẩm Triều Triều đang bất an, bởi vậy lựa chọn đi thẳng vào vấn đề chính.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK