Đôi môi mềm mại đầy đặn đỏ tươi, bên trên còn lưu lại dấu răng, bởi vì cô đã dùng sức quá mức nên đã khiến nơi đó xước da.
Khuôn mặt này đã theo cô mười tám năm, giống như hoa hồng nở trong lồng kính, vừa xinh đẹp lại yếu ớt, cũng không chịu nổi một chút gió táp mưa sa nào, dễ dàng bị bẻ gãy và héo rũ.
Dung mạo của cô vẫn luôn là nguồn gốc của tai họa, nếu như bị phá hủy nó, có phải cô sẽ có thể an toàn sống sót không?
Quản đốc sẽ không tiếp tục dây dưa nữa, cô cũng không cần bị ép đăng ký xuống nông thôn.
Cô có thể tiếp tục ở lại ngôi nhà này, yên tĩnh sống một mình đến hết đời này.
Thẩm Triều Triều nghĩ ra biện pháp bèn nhấc mở ngăn kéo thứ nhất bên trái ra, lấy ra cây kéo cắt vải từ trong đó, run rẩy nhắm mũi dao sắc bén ngay mặt mình.
Cô chỉ cần dùng sức rạch một cái, phá tướng xong là sẽ an toàn.
Thẩm Triều Triều hoảng hốt nhắm mắt lại, tay cô dùng sức, đầu cây kéo sắc bén đâm thủng da.
Nhưng không đợi cô dùng sức rạch xuống, cảm giác đau đớn đã phút chốc dâng lên, kèm theo một tiếng "loảng xoảng", cây kéo nặng nề rơi xuống đất, trên mũi dao bén nhọn lưu lại vài giọt máu tươi cùng rơi xuống mặt đất.
Trong miệng cô thì thào lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ ơi, đau quá, con không dám! "
Nước mắt chảy xuống rơi trên miệng vết thương, đau đớn khiến Thẩm Triều Triều mở to hai mắt nhìn mình trong gương, cô không muốn khóc, nhưng lại không khống chế nổi.
Nếu mẹ còn sống, nhất định bà sẽ không cho phép.
Không thể vì lỗi lầm của người khác mà hủy hoại khuôn mặt của mình.
Mẹ trong trí nhớ rất thích ôm cô, mẹ mỉm cười khen cô xinh đẹp, là cục cưng trân quý do ông trời ban tặng cho mẹ, cô cần được yêu thương và che chở cả đời.
Đột nhiên nhớ tới người mẹ đã sớm rời đi, Thẩm Triều Triều nức nở dùng mu bàn tay hung hăng lau mắt.
Đôi mắt mờ mịt của cô trở nên kiên định.
Cô nhất định phải tìm cách khác để thay đổi số phận của mình!
Danh Sách Chương: