• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có thể tiến hành giao tiếp ngôn ngữ là có thể hiểu rõ nguyên nhân cụ thể.


Diệp Phương dịu dàng như thế khiến khóe mắt Thẩm Triều ửng đỏ, cô chịu đựng cơn áy náy trong lòng, giọng nói nghẹn ngào run rẩy mở miệng: "Chủ nhiệm Diệp, xin lỗi, tôi muốn! kết hôn với Cố Kỳ Việt! "

"! "

Diệp Phương không ngờ lại nghe được tên con trai mình từ trong miệng Thẩm Triều Triều, bà không khỏi sửng sốt, sau đó không đợi bà hỏi ra nguyên nhân thì chợt nghe một tiếng "rầm", cửa lớn bị người từ bên ngoài bạo lực đá văng.


Một giây sau, người đó giống như bị chọc tức đến cười mà hỏi: "Cô muốn gả cho tôi?"



Gió từ cánh cửa bị đạp văng thổi tới xen lẫn nước mưa trực tiếp hắt lên người Thẩm Triều Triều đang đứng ở cửa.


Rõ ràng quần áo đã sớm bị nước mưa thấm ướt nhưng bây giờ cô lại đột nhiên cảm thấy rét lạnh, tựa như gió thổi vào trong khe xương, cô không tự chủ được muốn cuộn lại ôm chặt lấy mình.



Cơn hoảng loạn lại quay trở lại.


Mà Thẩm Triều Triều đứng đó với thân thể cứng ngắc, gương mặt bị khăn quàng cổ quấn kỹ đầy kỳ quái khiến Cố Kỳ Việt cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc chân đi tới, vòng quanh vài vòng tựa như đang nhìn vật lạ gì đó, không biết rốt cuộc là tên nào hỏng não mà lại muốn kết hôn cùng anh!

Ha! Anh là người có thanh danh "tốt" ở thành phố Giang Lâm này, nhưng lại khiến người ta nhìn thấy là sẽ đi đường vòng.


Kết quả, bây giờ thậm chí có người chủ động đụng chạm với anh ở đây, nhưng nhìn mấy vòng cũng không thấy ba đầu sáu tay ở đâu cả!

Mặc kín như vậy vào mùa hè là có bệnh sao?

Cuối cùng Cố Kỳ Việt đứng lại trước mặt Thẩm Triều Triều, anh cao gần một mét chín, dáng người cao lớn khôi ngô, so với Thẩm Triều Triều đối diện chỉ có một mét sáu lăm đã hình thành sự tương phản rõ ràng.


Trong mắt Thẩm Triều Triều, anh càng giống người khổng lồ, làm cô sợ tới mức không dám động, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn đối phương cũng không có.



Mặc dù trước khi đến nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều đã hạ quyết tâm rồi.


Lấy con trai của quản đốc Cố để thoát khỏi số phận bi thảm trong tương lai.


Thế nhưng, điều khiến cô không ngờ tới là Cố Kỳ Việt lại cao lớn như vậy, chỉ đứng ở nơi đó đã khiến người ta sợ hãi, gả cho một người như vậy, có lẽ cô sẽ bừng tỉnh khỏi giấc mơ mỗi ngày mất.


Cùng với thái độ rõ ràng không tốt của Cố Kỳ Việt càng thể hiện con đường đi này khó khăn trùng trùng.


Này, không phải vừa rồi nói năng rất hăng hái sao? Bây giờ tôi đang ở đây, sao cô không nói nữa! Nào, nhìn tôi rồi lặp lại lần nữa đi.


Đang lúc Thẩm Triều Triều bị dọa đến sắp khóc, Cố Kỳ Việt lại càng không chịu buông tha, thậm chí còn khom lưng cúi thấp người, hai tay chống lên đùi, ý đồ nhìn thẳng Thẩm Triều Triều.


Mái tóc ngắn bị nước mưa xối ướt dán sát vào mặt vài sợi, cặp mắt sắc bén như chim ưng kia nhìn cô chằm chằm.


Tầm mắt này khiến Thẩm Triều Triều bị ép phải nhìn lại, cô nhìn xuyên qua khe hở khăn quàng cổ, thật bất ngờ, Cố Kỳ Việt cũng không phải loại hình tượng đàn ông thô lỗ lỗ mãng có thể dọa khóc trẻ con mà trái lại vô cùng trẻ tuổi đẹp trai.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK