Không phải Lâm Kiều không biết điều đó, chỉ là anh ta không nỡ để Cố Kỳ Việt mạo hiểm, bây giờ nghe anh nói vậy, biết anh đã có chủ ý, vì thế nên không ngăn cản nữa, anh ta nói giống như lời anh Cường đã nói lúc chia tay: “Chú ý an toàn nhé!”
Cố Kỳ Việt tùy ý giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu mình biết rồi, một giây sau, anh nhanh nhẹn thoắt cái đã chui vào trong hang động, ánh sáng bỗng trở nên tối tăm, anh phải cẩn thận tiến về phía trước.
May mà anh không mặc áo sơ mi trắng, vì thế nên lúc này ở trong hang động cũng không bị lộ.
Đi vòng qua những cột đá kỳ lạ gặp phải trên đường, trong lúc đó cũng chạm mặt vài người khác đang đi lại, để tránh bị lộ, Cố Kỳ Việt cố nhịn xuống ý định ra tay, một đường lẻn vào sâu bên trong hang động, rất nhanh đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Mẹ kiếp, ngày nào cũng phải ở cái núi hoang này, rốt cuộc bao giờ mới xong, lúc trước khi gia nhập, có ai nói phải lãng phí thời gian ở đây đâu, mà là hứa sẽ cho đi thành phố phá hoại cơ mà!”
“Bớt om sòm đi, dù ở đâu thì cũng là làm việc cho đại nhân Thiên Hoàng, vì thế nên thấy vinh hạnh mới phải! Chờ chuyện này xong rồi, đại nhân Du Nhị đã nói sẽ đưa chúng ta ra nước ngoài hưởng thụ.”
Gián điệp không phải toàn là người nước ngoài, cũng có người trong nước bị dụ dỗ.
Ví dụ như mấy tên trước mặt này, Cố Kỳ Việt nhìn chằm chằm vào chúng với ánh mắt nặng nề, anh ghi nhớ đặc điểm khuôn mặt chúng, không vội rời đi mà trong lòng tính toán sẽ bắt một tên tra hỏi, hỏi xem tên gián điệp cầm đầu là ai.
Nhưng chưa kịp hành động thì đáp án đã tự động bay vào tai anh.
DTV
“Đại nhân Du Nhị thật sự quá lợi hại, không chỉ có kỹ thuật dịch dung cao siêu mà cũng rất lịch sự nho nhã, quả không hổ là người được đại nhân Thiên Hoàng coi trọng, có thể đi theo ngài ấy thật sự là quá may mắn.”
“Đúng vậy, cũng phải xem đại nhân Du Nhị là ai chứ, ngài ấy là...”
“Suỵt suỵt, muốn giữ cái lưỡi của anh thì đừng có tùy tiện bàn tán về đại nhân Du Nhị.”
Cố Kỳ Việt nheo mắt, nhìn theo hướng mấy tên kia đang nhìn thì thấy bên trái có một lối rẽ thông đến chỗ sâu hơn, nhìn động tác và lời nói của mấy tên này thì tên Du Nhị kia đang ở đó.
Xác định được tên gián điệp cầm đầu, Cố Kỳ Việt không lãng phí thời gian nữa, bước chân anh nhẹ nhàng nhanh chóng rẽ đường, không đi thẳng về phía trước nữa mà đi về phía lối rẽ bên trái.
Cũng là do tình cờ mới biết được những điều này, nếu không anh đã cứ đi thẳng về phía trước rồi.
Sau đó mọi chuyện đều rất thuận lợi, rất nhanh anh đã đến một căn phòng thô sơ có bàn ghế ở cuối lối đi, bên trong có một người đàn ông đang ngồi, lúc này đang cúi đầu viết gì đó trên giấy.
Ánh nến thỉnh thoảng lại cháy lách tách nhưng không làm phiền người đàn ông tiếp tục viết.
Có điều khi con d.a.o găm trong tay Cố Kỳ Việt kề vào cổ người đàn ông, rạch ra một vết m.á.u cho thấy anh không hề đùa, lập tức khiến cơ thể người đàn ông căng cứng, cuối cùng dừng bút.
Người đàn ông tên là Du Nhị tuổi không nhỏ, đã ngoài bốn mươi, khóe mắt đã xuất hiện một vài nếp nhăn.
Hắn ta vẫn bình tĩnh ngồi trước bàn, không để ý đến vũ khí đang kề vào cổ mình mà mở miệng nói: “Người anh em này, xin dừng tay, anh g.i.ế.c tôi cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn rước họa vào thân, chi bằng ngồi xuống nói chuyện tử tế.”