Mục lục
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 207

Kế hoạch mà Cố Kỳ Việt nghĩ ra cũng không khó.

Chỉ cần Vương Thải Hà giả vờ bị thương nặng, để Thẩm Triều Triều mềm lòng đồng ý ở lại chăm sóc, sau đó có thể thuận lý thành chương trở về nhà họ Cố.

Cũng không tính là mưu đồ cao siêu gì, chủ yếu là dựa vào kế sách Khương Thái Công câu cá.

Người muốn thì tự khắc mắc câu.

Đây cũng là biện pháp có hiệu quả nhanh nhất!

Vương Thải Hà nghe xong lại bĩu môi, bà ấy không vui trừng mắt nhìn Cố Kỳ Việt: “Bà lớn tuổi rồi còn lừa người ta, nhỡ đâu bị Triều Triều biết được, đến lúc đó bà sẽ nói là bị con ép, không phải là bà tự nguyện đâu.”

Nghe bà ấy vội vàng phủi sạch mối quan hệ, Cố Kỳ Việt không nhịn được bật cười gật đầu.

Thấy mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, anh không muốn chờ thêm một ngày nào nữa, lập tức quyết định quay trở về ngõ Điềm Thủy đưa Thẩm Triều Triều đến đây!

Mà sau khi vừa mới ra khỏi bệnh viện, Cố Kỳ Việt liếc mắt nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang lén lút bán trái cây cho mấy người phụ nữ, bước chân của anh khựng lại một chút, lập tức đổi hướng.

Nhiều phụ nữ vây quanh mua như vậy, Thẩm Triều Triều cũng sẽ thích nhỉ!

“Cho tôi mấy quả.”

Cố Kỳ Việt cao lớn, nhìn qua là người không dễ chọc, dọa người đàn ông trung niên sợ đến mức tái mặt, những người phụ nữ vốn đang lựa chọn cũng như ong vỡ tổ tản ra, không ai dám tiếp tục ở lại đây nữa.

Ngoại trừ Hồng Tụ Chương đi tuần tra khắp nơi thì những tên côn đồ hung hãn cũng là người không thể trêu chọc vào.

Người đàn ông trung niên còn tưởng là người đến thu phí bảo kê, không ngờ lại là người mua...

Thấy vậy ông ta vội vàng lấy hơn mười quả mơ vàng óng từ trong túi ra, nịnh nọt cười nói với Cố Kỳ Việt: “Tất cả số này đều cho cậu, không cần trả tiền đâu, coi như tôi tặng cậu.”

Nghe vậy Cố Kỳ Việt nhíu mày không vui, anh cũng không phải loại người ăn quỵt... Sau đó anh móc túi, phát hiện trong túi trống không, Cố Kỳ Việt hơi xấu hổ.

Anh thay quần áo, trên người không có tiền.

“Không cần đâu.”

Cố Kỳ Việt đành phải từ bỏ ý định mua mơ, đợi sau này mang tiền theo rồi mua vậy!

Tuy nhiên khi Cố Kỳ Việt vừa định xoay người rời đi, người đàn ông trung niên lại rất biết ý nhét vào tay anh hai quả mơ, ông ta đánh bạo nói: “Gặp nhau chính là có duyên, người anh em, tặng cậu hai quả mơ ăn thử xem, ngọt lắm đấy!”

Cố Kỳ Việt cầm hai quả mơ trong lòng bàn tay, vốn dĩ định trả lại nhưng khi nghe thấy chữ ngọt thì anh lại do dự, cuối cùng anh quyết định nhận lấy, nói với người đàn ông trung niên một tiếng: “Cảm ơn.”

Không ngờ người đàn ông trông khó gần lại lễ phép như vậy, người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Không có gì, không có gì, tôi tên là Triệu Mộc Đầu, nếu thấy ngon, lần sau ghé mua tiếp nhé.”

Cố Kỳ Việt gật đầu, sau đó không trì hoãn thêm nữa, vội vàng đi đến ngõ Điềm Thủy.

Sau khi gõ cửa nhà họ Thẩm, nghe thấy bên trong có động tĩnh, Cố Kỳ Việt đi thẳng vào vấn đề: “Triều Triều, bà nội bị ngã gãy xương, bây giờ đang nằm viện... Anh vừa mới đến bệnh viện thăm bà nhưng mà bà không thèm để ý đến anh, chỉ luôn miệng muốn gặp em...”

Chưa kịp để Cố Kỳ Việt nói hết câu, tiếng bước chân vội vã vang lên, cửa lớn lập tức được mở ra từ bên trong.

Sau khi nghe nói bà Vương bị thương, Thẩm Triều Triều không còn để ý đến sự lúng túng giữa cô và Cố Kỳ Việt nữa, cô lo lắng hỏi: “Bà nội Vương không sao chứ, sao tự nhiên lại phải nhập viện, mẹ Diệp cũng không nói với em... Không được, bây giờ em phải đến đó ngay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK