Nước mưa nhỏ xuống theo khe hở lá cây, tí ta tí tách, nhắc nhở cô rằng nơi này không phải là nơi cô có thể ở lại lâu.
Đợi đến khi hô hấp đỡ dồn dập hơn, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn thoáng qua cơn mưa vẫn mạnh như cũ, cô kéo khăn quàng cổ lên che mất đi khe hở một lần nữa, một tay sờ soạng vào túi bên trong áo, bên trong có chứa tờ giấy mà Diệp Phương đưa cho cô.
Trên đó có viết địa chỉ chi tiết của nhà họ Cố.
Tuy Thẩm Triều Triều sợ hãi việc tiếp xúc với người khác, nhưng có lẽ chính vì vậy mà cô có được trực giác cảnh giác của một con vật nhỏ, không thể để quản đốc Cố Hằng biết kế hoạch đã thay đổi của cô, nếu không ông sẽ biến thành đá cản đường cô.
Nhất định phải bắt đầu từ hướng khác.
Cho nên, Thẩm Triều Triều quyết định trực tiếp đến nhà họ Cố, tìm kiếm cơ hội từ bên phía Diệp Phương! Con đường lập gia đình này cũng không dễ, hiện giờ chỉ có Thẩm Triều Triều đơn phương tình nguyện, vẫn chưa biết người nhà họ Cố nghĩ như thế nào.
Nhưng bất kể như thế nào thì cũng phải thử một lần!
Ý tốt cảm nhận được từ Diệp Phương khiến Thẩm Triều Triều ôm hy vọng.
Nhà họ Cố ở phố Tây, khoảng cách không gần, ô của Thẩm Triều Triều đã đánh rơi ở bệnh viện nên cô chỉ có thể đội mưa to đi về phía trước, cuồng phong thổi đến mức thân thể cô lắc lư nhưng bước chân lại vô cùng kiên định.
Đây có lẽ là trận mưa lớn nhất mấy năm gần đây, Thẩm Triều Triều đi trong mưa không khỏi nghĩ đến mùa mưa năm ngoái, cô ở trong phòng an tĩnh chuyên chú thêu hoa, lư hương nho nhỏ trên bàn bên cạnh đốt hương.
Rõ ràng chỉ cách một năm nhưng hôm nay lại giống như một giấc mộng hư vô.
Thẩm Triều Triều vươn tay túm lấy quần áo nặng nề bó sát người bị nước mưa thấm ướt, ươn ướt lạnh lẽo, thứ chống đỡ cô dọc cả đường đi là hình ảnh tốt đẹp trong trí nhớ, cuối cùng cô đã thật sự đi tới được nơi cần đến.
Quận Lâm An phố Tây này không có quá nhiều hộ gia đình, nhà cửa cũng không còn là một loạt nhà trệt nữa, mà là nhà lầu hai tầng đột ngột mọc lên, chỉ có gia đình cán bộ mới có thể có được tư cách chia nhà.
Ít người giúp Thẩm Triều Triều cảm thấy an tâm, cô nhìn xung quanh nhà họ Cố, lúc này Diệp Phương hẳn là còn ở bệnh viện, so với việc gõ cửa đối mặt với người xa lạ, chờ đợi ở bên ngoài sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
Không phải dừng lại nhất thời nên Thẩm Triều Triều không dám đứng dưới tàng cây nữa mà là tìm vị trí góc tường.
Ở đây có thể ngăn cản một mặt gió, chỉ là trên dưới vách tường thẳng thớm không có chỗ nhô ra nên không ngăn được mưa, sau khi Thẩm Triều Triều ngồi xổm xuống thì chia khăn quàng cổ của mình ra một đoạn để che chắn trên đỉnh đầu, ngay sau đó cố gắng cuộn tròn thân thể của mình lại, tranh thủ giữ ấm một chút.
Danh Sách Chương: