Thấy vậy, Cố Kỳ Việt cũng không tiếp tục xát muối vào vết thương của anh ta nữa mà nói đến chuyện chính: “Anh Cường, lần này tôi đến là muốn nhờ anh giúp đỡ, giúp tôi gom góp một ít phiếu Hoa Kiều của cửa hàng Hữu Nghị, càng nhiều càng tốt, tôi cần.”
“Phiếu Hoa Kiều? Cậu muốn thứ này làm gì, muốn mua hàng ngoại quốc thì cứ đến tìm tôi, sẽ không bị chặt chém, bên tôi hàng đẹp giá rẻ, đảm bảo rẻ hơn những chỗ khác.”
Nghe Cố Kỳ Việt nói, sau khi nuốt vị cay của rượu xuống, anh Cường lập tức khó hiểu nói, cảm thấy thứ như phiếu Hoa Kiều này quá không thực tế.
Kết quả Cố Kỳ Việt thành thật giải thích: “Không được, tôi muốn mua cho Triều Triều một ít đồ trang điểm, đồ anh lấy từ chỗ khác tôi không yên tâm, vẫn nên chọn cửa hàng chính hãng thì an tâm hơn.”
Dù sao cũng là đồ dùng trên mặt, Cố Kỳ Việt không dám qua loa, nếu như anh biết cách thì đã sớm tự tay làm một bộ đồ trang điểm cho Thẩm Triều Triều rồi.
Mà sau khi biết là muốn mua đồ cho phụ nữ, anh Cường hận không thể tự tát mình mấy cái, ai bảo anh ta nhiều chuyện như vậy để làm gì. Vì vậy cũng không nói gì khác, đồng ý giúp anh đổi một ít phiếu Hoa Kiều.
DTV
Không muốn để Cố Kỳ Việt tiếp tục khoe khoang chuyện có vợ, lúc anh Cường cầm đũa gắp đậu phộng, mắt anh ta đột nhiên đảo một vòng, nghĩ đến tin tức nghe được hai ngày nay, lập tức nảy ra ý tưởng: “Kỳ Việt à! Người ta nói thanh niên trai tráng sức lực dồi dào, ngày nào cậu cũng ở nhà thì làm gì, có muốn đi cùng anh Cường làm một vụ lớn không?”
“Thế nào, anh muốn cướp ngân hàng? Hay là chuẩn bị làm lão đại chợ đen gục ngã?”
Cố Kỳ Việt quen biết anh Cường nhiều năm như vậy, hai người cũng thân thiết, anh trêu chọc khiến anh Cường nghe xong lập tức gắp hạt đậu phộng trên đũa ném về phía anh, bất mãn nói: “Nói bậy bạ gì đó, tôi là người tuân thủ pháp luật, không làm chuyện thất đức, là như vậy, gần đây tôi nghe được tin đồn bên núi Ly Uyên có chôn giấu kho báu!”
Nhắc tới hai chữ kho báu, anh Cường kích động đến mức phồng mũi, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ việc này không chừng là thật, núi Ly Uyên có lời đồn đại mấy trăm năm, nói năm đó vị đại tướng họ Tống kia tiêu diệt giặc cướp, thu hoạch vàng bạc châu báu, vì không tiện mang đi nên đã chôn hết ở núi Ly Uyên!”
“Ít nhất cũng phải mấy chục rương vàng bạc châu báu, nếu như tìm được thì thật sự là phát tài lớn!”
Đa số loài người không thể cưỡng lại sự cám dỗ. Anh Cường cũng vậy. Cho dù anh ta kiếm lời không ít ở chợ đen nhưng có ai chê tiền trong tay nhiều đâu, nếu anh ta thật sự tìm được kho báu, đến lúc đó thì những người phụ nữ đã từ chối anh ta lúc xem mắt sẽ phải hối hận!
Chỉ có điều vẻ mặt Cố Kỳ Việt không có bất kỳ biến hóa nào, anh vẫn lý trí, sau đó hỏi ngược lại một câu: “Cũng chỉ là lời đồn đại, nếu như tìm không thấy kho báu thì sao?”
“...”
“Hơn nữa tôi cảm thấy so với việc tìm kiếm kho báu hư vô này, anh tốn nhiều tâm sức ở chợ đen hơn còn tốt hơn, vì kiếm ở chợ đen thì ít nhất là tiền thật, dù sao cũng tốt hơn là công dã tràng.”
Nhìn thấy biểu hiện của Cố Kỳ Việt khác với những người khác, anh Cường không khỏi thở dài một hơi, tâm trạng vốn đang kích động cũng dần dần bình tĩnh lại, nghĩ lời này của Cố Kỳ Việt cũng không sai.
Chỉ là anh ta bị phụ nữ từ chối nhiều, hơi buồn bực, cho nên mới nhất thời nổi hứng muốn làm giàu nhanh chóng.