Thậm chí là có chút tò mò.
Vì sao Thẩm Triều Triều còn có thể trở lại? Đã qua vài ngày rồi, bà còn tưởng rằng chuyện này sẽ không còn phần tiếp theo chứ.
"Triều Triều, chúng ta cũng đã gặp mặt nhau vài lần rồi, đều rất quen thuộc! Dì muốn hỏi một câu, vì sao con muốn gả cho Cố Kỳ Việt?"
Theo quan sát của Diệp Phương, Thẩm Triều Triều không giống kiểu người muốn leo lên quyền thế, trái lại còn vô cùng nhát gan, rõ ràng e sợ tiếp xúc với người khác nhưng hôm nay lại cố gắng chịu đựng để hành động.
Cho nên, rốt cuộc là lý do gì lại khiến cô coi trọng thằng con trai lưu manh cà lơ phất phơ chuyên trêu mèo chọc chó đó của bà?
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Phương, Thẩm Triều Triều căng thẳng nắm chặt góc áo, tim cô đập cực nhanh nhưng vẫn kiên trì trả lời: "Con gặp...!người xấu, Cố Kỳ Việt giúp con đánh gã bỏ chạy...!Cho nên con...!muốn gả cho anh ấy..."
Ban đầu Thẩm Triều Triều cũng muốn ăn ngay nói thật.
Nhưng mà loại chuyện này không có cách nào để giải thích rõ ràng được, cũng không thể nói rằng cô đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai, biết được vận mệnh bi thảm của mình nên muốn mượn việc kết hôn cùng Cố Kỳ Việt để thoát khỏi ác mộng!
Ngoại trừ làm cho người ta cảm thấy hoang đường ra thì còn có thể làm cho người ta cảm thấy đầu óc cô có bệnh.
Trong khoảng thời gian này liên tiếp gặp người không tin mình, Thẩm Triều Triều biết mình không thể hành động lung tung nữa.
Mà nguyên nhân anh hùng cứu mỹ nhân dễ làm cho người ta tin phục nhất, đồng thời cũng khiến người ta không nghi ngờ với lần đầu tiên Thẩm Triều Triều đến nhà nói muốn gả cho Cố Kỳ Việt, khiến người ta tự nhiên lý giải là Thẩm Triều Triều mở miệng hai lần đều bởi vì cùng một nguyên nhân.
Diệp Phương nghe vậy thì lắc đầu, nói với Vương Thải Hà: "Không ngờ Tiểu Việt còn có thể gặp chuyện bất bình mà ra tay giúp đỡ, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc!"
Khác với Diệp Phương cảm khái, Vương Thải Hà mang theo vẻ đương nhiên: "Tiểu Việt của chúng ta vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, đều là người khác nói bừa nên mới làm cho thanh danh của Tiểu Việt càng ngày càng xấu!"
Nghe nói như thế, Diệp Phương không phụ họa nữa mà nhìn về phía Thẩm Triều Triều.
Diệp Phương dịu dàng cười một tiếng, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Triều Triều, dì cũng không giấu giếm con, hiện tại Cố Kỳ Việt phiền toái quấn thân, nếu như muốn gả cho nó thì có thể con sẽ bị liên lụy, cho dù như vậy, con cũng nguyện ý sao?"
Nghe thấy mình thật sự có cơ hội, ánh mắt Thẩm Triều Triều sáng lên.
Cô vội vàng dùng sức gật đầu rồi vội vàng lên tiếng: "Con...!nguyện ý, mặc kệ sau này sẽ xảy ra chuyện gì...!Con đều nguyện ý gả cho...!Cố Kỳ Việt!"
Khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều sốt ruột như thế, trong lòng Diệp Phương yên lặng thở dài một hơi, mấy ngày trước nghe Thẩm Triều Triều nói muốn gả cho Cố Kỳ Việt, phản ứng đầu tiên của bà chính là không đồng ý.
Chuyện kết hôn này hẳn nên là hai bên đều đồng ý.
Nếu không sẽ thúc đẩy một đôi vợ chồng bất hoà.
Danh Sách Chương: