• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nụ cười trên mặt anh trực tiếp biến mất, anh nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Nhà họ Lưu thật sự là khinh người quá đáng, Lưu Tư Tư muốn gả cho tôi mà cũng không chịu nhìn xem cô ta có xứng không!"

Thư ký Vương Hồng Quân nghe xong, anh ta có chút xấu hổ giơ tay gãi mũi, nhắc nhở một câu: "Nghe quản đốc nói, đối phương họ Thẩm.


"! "

Cố Kỳ Việt sửng sốt, ngay sau đó anh kịp phản ứng lại.


Đôi mắt hoa đào của anh khẽ híp lại, anh giật giật khóe miệng, hung tợn cắn chữ như là muốn ăn thịt người ta: "Thẩm! Triều! Triều!"



Thẩm Triều Triều chạy về nhà một đường an toàn, đến khi cô nhìn thấy cửa viện trước mắt mình rồi, tâm trạng vẫn luôn treo lên cuối cùng cũng được thả lỏng.


Nhà là nơi trú ẩn an toàn của cô.



Cho dù mất đi người bảo vệ mình yêu nhất, cô vẫn phải sống thật tốt, để ba mẹ đã mất không cần phải lo lắng cho cô.


"Con bé nhà họ Thẩm này, sao lâu vậy rồi con mới quay trở về, rốt cuộc là chuyện như thế nào!"

Đúng vậy, quản đốc Vương thật sự trèo tường nhà con sao?

Không thể nào, quản đốc Vương là một người rất giỏi giang, có rất nhiều người xếp hàng muốn giới thiệu cho anh ấy thì làm sao có thể coi trọng! Khụ khụ, dù sao tôi cũng không tin mắt quản đốc Vương bị mù.


Không đợi Thẩm Triều Triều đi tới cửa nhà mình, mọi người vốn đang nói chuyện phiếm dưới tàng cây hòe gần đó chợt vây đến như ong vỡ tổ, bao vây Thẩm Triều Triều ở chính giữa, sau đó anh một câu tôi một câu, cái gì cũng nói, ồn ào giống như mấy trăm con vịt tụ tập cùng một chỗ.


Mà Thẩm Triều Triều bị vây trong đám người lại tái phát cơn khủng hoảng khiến cô bắt đầu hô hấp dồn dập.


Cho dù có khăn quàng cổ che mặt thì vẫn làm cho người ta không thể quen được.


Thẩm Triều Triều cho rằng cô không làm sai!


Nhưng sau khi báo cảnh sát, mọi người đều chỉ trích cô.


Bọn họ ném những từ ngữ sắc bén lên người cô, một đao lại một đao, không thèm để ý cô bị vung chém thành từng mảnh nhỏ.


Ngay khi tay Thẩm Triều Triều không ngừng run rẩy, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc nhanh chóng choáng váng thì một tiếng mắng chửi giận dữ đột nhiên vang lên cách đó không xa: "Chen chúc hết ở đây làm gì, muốn hỏi thì sao mấy người không đi hỏi Vương Kiến Thiết ấy, không phải ỷ vào con bé Triều Triều nhát gan nên mới chặn ở chỗ này à, cút hết cho tôi.


Chị Đại Lâm ỷ vào hình thể mà đuổi tất cả những người tham gia náo nhiệt sang một bên, sau đó vội vàng kéo ống tay áo Thẩm Triều Triều, cho dù cách nhà họ Thẩm rất gần nhưng chị vẫn hộ tống cô từng bước từng bước về đến nhà.


"Chị Đại Lâm! Cảm ơn chị! Em! "

Đối mặt với sự che chở của chị Đại Lâm ở trước người mình, Thẩm Triều Triều có chút nghẹn ngào, cô muốn nói rất nhiều rất nhiều nhưng lúc này cổ họng lại bị nghẹn, không nói nên lời.


Chị Đại Lâm không so đo những thứ này, chị cười cười với cô, an ủi nói: "Triều Triều em đừng sợ, ở hẻm Điềm Thủy này không ai đánh lại chị đâu.

"

Hầy!

Đứa nhỏ tốt biết bao nhưng hết lần này tới lần khác lại xui xẻo như vậy.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK