Nghe hắn nói vậy, Nhạc Trúc Hạ rốt cục cũng thở phào một cái thật nhẹ nhõm, nhưng chưa được bao lâu thì cô lại nghe giọng nói lạnh lẽo của hắn cất lên.
- Đã học được?
Nhạc Trúc Hạ nhất thời sững người, cô không ngốc, cô hiểu hắn đây là đang muốn nói đến chuyện gì, nhưng biết phải làm sao bây giờ, từ lúc bắt đầu đến giờ cô chỉ nhìn lấy đúng một lần.
Giọng cô run run, cố nặn ra một câu trả lời để hắn thấy hài lòng mà buông tha cô.
- Tôi…tôi học được một chút….
Tần Việt nhướng mày nhìn cô, môi khẽ nhếch lên nụ cười châm chọc, cô có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm tỏa ra từ thân ảnh cao lớn của hắn, ngày càng dày đặc.
- Một chút? Hai cô ta đã thị phạm cho em gần ba tiếng mà em chỉ học được một chút thôi sao?
Một áp lực khủng khiếp đang bao lấy cô, Nhạc Trúc Hạ không khỏi run rẩy, mặt mũi cô lúc này chẳng còn một giọt máu, cô không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, có lẽ câu trả lời vừa rồi của cô chưa thể thỏa mãn hắn.
Ngay giây tiếp theo hắn trực tiếp kéo cô đứng dậy, một tay cầm điện thoại gọi cho Giản Mộc vào xử lí nhanh cái xác kia, một tay ôm eo cô đi vào phòng tắm, Nhạc Trúc Hạ thực không dám giẫy dụa, ngoan ngoãn đi theo hắn, bởi cô mới vừa rồi đã tận mắt chứng kiến hắn giết người không gớm tay.
Vào phòng tắm, Tần Việt đẩy cô ngã vào bồn tắm, tay hắn tháo chiếc khăn tắm trên người ra, vật nam tính kia cũng theo thế mà bật ra ngoài, không chút e dè mà sừng sững trước mặt cô, khiến mặt cô thoáng chốc đỏ bừng bừng, hai má cũng vì thế mà nóng lên theo.
Tần Việt bước chân vào bồn tắm, hắn ngồi xuống như một vị vua thời cổ đại mà lạnh nhạt ra lệnh cho cô:
- Tắm cho tôi!
Nhạc Trúc Hạ không ngừng run rẩy, bộ đồ ngủ màu đỏ mỏng manh bị nước bồn tắm văng lên thấm ướt đẫm, ôm sát thân hình nhỏ nhắn, làm lộ lên đường cong quyến rũ chết người của cô.
Tần Việt nhìn chằm chằm vào thân thể Nhạc Trúc Hạ không chút che giấu ánh mắt, ánh mắt hắn tham lam mà nhìn vào cặp ngực trắng trẻo căng tròn của cô trong làn hơi nước, thấy Nhạc Trúc Hạ không phản ứng lại lời nói của mình, Tần Việt vẻ mặt nghiêm túc cùng với vẻ không kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa:
- Tôi nói em tắm cho tôi?
Nhạc Trúc Hạ giật bắn mình, vội vã ầm ừ rồi dùng bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của mình mà chạm vào vòm ngực rắn chắc của hắn.
- Ngồi sát lại!
Tần Việt cất giọng lạnh băng mà nói với cô, bởi vì cô sợ nên ngồi cách xa hắn, khiến cho việc tắm táp có chút khó khăn.
Nhạc Trúc Hạ không nói gì, chỉ chằm chậm dịch người lại gần hắn, bởi vì góc nhìn mà toàn bộ những gì cô cố gắng che đậy lại lọt vào mắt hắn, một mảng trắng như tuyết, phập phồng thoát ẩn thoát hiện mà không ngừng thu hút sự chú ý của hắn.
Không chỉ có Tần Việt, mà người đàn ông nào khi nhìn thấy cảnh đó cũng không nhịn được mà nuốt ực một cái, ánh mắt hắn như thâm sâu thêm vài phần, hô hấp cũng có chút khó khăn, bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng chu du trên cơ người hắn mà tắm rửa.
Vật nam tính phía dưới như ngày càng sưng thêm, trướng đau khiến Tần Việt hơi nhíu mày, hắn mấp máy môi, khẽ lên tiếng phá tan bầu không khí đầy ám muội này.
- Kì chỗ đó!
Nhạc Trúc Hạ mở to hai mắt, ngạc nhiên xen lẫn phần hoảng hốt khi nhận ra Tần Việt đã nắm bàn tay mình đặt vào nơi đó của hắn.