- Tần thiếu, đêm nay em đã đặt phòng rồi, phong cảnh nơi này rất tuyệt, chúng ta có thể…
Lời của cô ta còn chưa kịp nói xong, thân thể liền bị Tần Việt đẩy sang một bên.
- Tần thiếu?
Lý Nguyệt không rõ vì sao hắn lại đột nhiên đẩy mình ra, cũng không khó phát hiện trong mắt hắn mơ hồ bắt đầu nổi lên không hài lòng.
Cô, cô nói sai cái gì rồi sao?
Nhìn cô gái kia ngoan ngoãn ngã vào trong lòng thân sĩ người Đức, trong lòng hắn tự dưng lại nổi lên nỗi bực bội không hiểu, không phải người phụ nữ này thích cự tuyệt đàn ông hay sao? Thế nào nằm trong lòng người đàn ông khác lại nghe lời như vậy?
Nghĩ tới đây, bàn tay to của Tần Việt bất giác nắm chặt thành quả đấm.
- Tần thiếu, ngài làm sao vậy…
Lý Nguyệt không rõ tình hình, vừa muốn đưa thân thể áp tới trước một lần nữa, liền gặp phải làn khói mù trong con mắt của Tần Việt.
Tần Việt lấy ví tiền ra, rút ra một xấp tiền giấy, ngay trước mặt mọi người, anh nhét vào trong cổ áo mở rộng của Lý Nguyệt.
Ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông chạm vào nơi mềm mại trước ngực cô ta, thậm chí chạm cả vào áo lót của cô ta. Lúc bỏ tay ra, đầu ngón tay lại như có như không chạm vào ngực, khiến toàn thân cô ta run rẩy...
- Đêm nay người phải theo tôi không phải là cô!
Sắc mặt Lý Nguyệt cả kinh!
Phát hiện ra ánh mắt quan tâm của Tần Việt, thân sĩ người Đức nhìn về phía hắn, lại lần nữa ôm lấy Nhạc Trúc Hạ ở trong lòng, cười ha hả thỉnh cầu Tần Việt:
- Tần thiếu, nói vậy người phụ nữ này ngài cũng chơi đùa chán rồi chứ, đêm nay cô ấy theo tôi, không sao chứ?
Theo lý thường anh ta nghĩ là như vậy, bằng không sao Tần Việt lại có thể để cô ở bên này mời rượu anh ta?
- Ồ?
Tần Việt khẽ nâng mi, bắt đầu nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, con ngươi nheo lại, nhìn cô gái có phần mị hoặc trong lòng hắn.
Thân sĩ thấy thế, trong lòng khẩn trương, ôm Nhạc Trúc Hạ đi đến bên cạnh Tần Việt, ngữ khí tràn đầy thương lượng.
- Tần thiếu, tôi biết phụ nữ bên cạnh ngài rất nhiều, thiếu đi một người này cũng không sao đi.
Tần Việt khẽ nhấp một ngụm rượu không nhanh không chậm nói:
- Đích thực là phụ nữ bên cạnh tôi nhiều lắm.
Hắn không mảy may để ý tới đôi mắt Nhạc Trúc Hạ đang nhìn về phía hắn đã trở nên ướt át, chiếc ly thủy tinh che lại đôi môi nổi lên nét cười kín đáo, nói một cách mơ hồ ám muội.
Trong đầu thoáng như bị trăm ngàn kim châm đồng loạt đâm vào, Nhạc Trúc Hạ mặc dù là có chút choáng váng, nhưng nghe được lời nói vừa rồi của Tần Việt, chốc lát hô hấp đau đến thiếu chút nữa thì xuất huyết, đầu óc hỗn loạn!
Không nghĩ tới, chỉ một ngày ngắn ngủi, cô đã bị qua tay hắn tặng cho người khác rồi?
Hắn có tư cách gì mà làm vậy?
Thân sĩ nghe thấy thế xong, cho rằng đã nghe ra được ngầm ý nào đó, nét mặt có phần hưng phấn.
- Đã như vậy, thôi thì Tần thiếu, thuận nước giong thuyền, không bằng…
- Tôi chưa nói sẽ nhường lại!
Tần Việt buông ly rượu ra, ngắt lời không chút khách khí.
Sắc mặt thân sĩ người Đức trong phút chốc trở nên khó coi, mọi người trong bữa tiệc cũng vô cùng kinh ngạc, trước nay bọn họ chưa từng thấy Tần Việt để ý một người phụ nữ như vậy.
Người phụ nữ này thực sự chỉ là một vật trang trí cho bữa tiệc sao?
Thân sĩ người Đức dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, sau cùng cười xấu hổ.
- Tần thiếu, phụ nữ đối với ngài mà nói chỉ là một bộ quần áo. Cô ta chẳng qua chỉ là bộ quần áo đẹp nhất của ngài mà thôi, không cần phải vì một người phụ nữ làm ảnh hưởng đến hòa khí của chúng ta. Tôi thật sự rất thích người phụ nữ này của ngài, như vậy đi, ngài đề ra điều kiện, tùy ngài đưa ra, thế nào?
- Không nghĩ tới, người phụ nữ này trong mắt thân sĩ lại có sức quyến rũ lớn đến vậy.
Tần Việt lộ ra bộ dạng tươi cười khó nghĩ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Trúc Hạ lên, đánh giá tỉ mỉ.
Nhạc Trúc Hạ muốn quay mặt tránh né bàn tay hắn, lại bị hắn mạnh mẽ gông trụ lại, chỉ có thể dùng ánh mắt u oán nhìn hắn.
- Tần thiếu ngài xem…..
Thân sĩ có chút nghi ngờ ý nghĩ của Tần Việt, chỉ có điều nghĩ ngược lại, cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, hắn cũng không cần phải khẩn trương như thế.
- Người phụ nữ này…....
Tần Việt cố ý dừng một chút, kéo dài thanh âm, đôi mắt đột nhiên trở nên kỳ quái.
- Tôi còn chưa chơi đùa đủ!
Một câu nói, lộ ra ý cự tuyệt thẳng thừng của hắn!
Ngực Nhạc Trúc Hạ quả nhiên như là bị đâm trúng một đao, người đàn ông này chỉ coi cô giống như là đồ chơi.
Thân sĩ người Đức sao lại không hiểu, vì vậy liền xấu hổ cười cười nói:
- Ha hả, Tần thiếu đã nói như vậy, tôi cũng không tiện miễn cưỡng nữa, vừa nãy đắc tội mong Tần thiếu thông cảm, mỹ nhân này tôi trả lại cho ngài.
Nói xong, liền đem Nhạc Trúc Hạ đến bên cạnh Tần Việt, đành lòng cam chịu mà rời đi.