- Y Giang, con ở đây mà làm…..
Chưa nói được hết câu, Tư Tuyết đã thấy Nhạc Y Giang đi lại phía mình mà khóc lóc thảm thương.
- Sao vậy? Là ai ăn hiếp con?
Tư Tuyết sốt sắng hỏi.
- Nói đi, ba ba nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!
Nhạc Y Giang nhìn Nhạc Gia Lâm, mấp máy điều gì cũng không rõ nữa, nước mắt rơi lã chã ướt cả mặt, cô khóc ngày một to hơn, đám đông xung quanh không ngừng nhìn nhau xì xầm to nhỏ.
Nhạc Gia Lâm tuy yêu thương Nhạc Y Giang là thật nhưng ở nơi đông người, toàn là tầng lớp thượng lưu thế này mà khóc lóc thì còn hệ thống gì nữa, Nhạc Gia Lâm nhìn Tư Tuyết khẽ gật đầu rồi ba người bọn họ cùng nhau ra về.
Về đến nhà, không nhịn được nữa, Nhạc Gia Lâm liền cất giọng mất kiên nhẫn hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhạc Y Giang hai mắt đỏ đến lạ, cô quay sang nhìn Nhạc Gia Lâm rồi lại nhìn Tư Tuyết kể hết sự việc đã xảy ra hôm nay.
Nhạc Gia Lâm nghe thế thì hai mắt đỏ ngầu, tay nắm thành quyền, Tư Tuyết trợn to hai mắt, gương mặt liền biến sắc, quay sang Nhạc Gia Lâm cất giọng hỏi:
- Bây giờ phải làm sao đây ông?
Nhạc Gia Lâm nhìn Nhạc Y Giang đang khóc rống lên thì chợt nhíu mày, đôi mắt khẽ khép hờ, ông lấy tay xoa xoa mắt suy nghĩ một hồi lâu thì cất giọng ồm ồm nói:
- Còn làm sao nữa, con Nhạc Trúc Hạ nó có sắc, đem tặng nó cho Tần Tổng đi!
- Chỉ có như vậy mới cứu được Nhạc Gia chúng ta thôi!
Hừ, vì Nhạc Trúc Hạ dễ sai bảo, lại không phản kháng nên nếu như may mắn được Tần Việt coi trọng thì chẳng phải là quá hời sao, đến lúc đó ông sẽ lợi dụng mối quan hệ này mà bắt Tần Việt giúp Nhạc Gia ông.
Nghĩ vậy, ông liền cười thầm trong bụng. Mẹ kiếp, sao ông không nghĩ ra điều này sớm hơn chứ!
Nghe vậy, Tư Tuyết và Nhạc Y Giang đều không hẹn mà cùng nhíu mày quay sang nhìn ông.
- Nó đi rồi thì cái nhà này ai dọn?
Tư Tuyết nghĩ thế, vì trước giờ bà không cần thuê giúp việc, đều là do Nhạc Trúc Hạ dọn, đỡ tốn tiền.
Với cả tại sao không phải là con gái bà, Nhạc Y Giang đây mà là con nhỏ quê mùa Nhạc Trúc Hạ đó chứ!
Nhạc Gia Lâm nóng nảy quát vào mặt của Tư Tuyết mà nói:
- Giờ này bà còn nghĩ đến chuyện đó? Người làm thì có thể mướn, còn Nhạc Trúc Hạ thì nhất định tôi phải tặng nó cho Tần Việt!
Ngưng một hồi, ông nói tiếp.
- Tôi cũng chẳng muốn nói điều này, luận về nha sắc hay trí óc thì Nhạc Y Giang đều kém xa Nhạc Trúc Hạ, nếu bà và con không muốn thì tự đi mà nghĩ cách!
Nói rồi, Nhạc Gia Lâm quay người rời đi.
___________
Một đóng chén đĩa khổng lồ ở đó, một đống quần áo dơ chờ giặt, cô phải giặt từng chiếc quần lót của bọn họ, lại thêm một đống rác nằm ngổn ngang ở phòng khách, rồi phải nấu cơm, lau dọn nhà cửa, vân vân và mây mây, nhưng nào có ai giúp cô một tay đâu, lúc trước cô phải vừa đi học vừa phải làm việc nhà, dù có mệt mỏi hay kiệt sức đến cỡ nào cũng phải ráng.
Ở đây, cô chẳng khác nào là một con người ở cả. Hàng tháng, Nhạc Gia Lâm cũng chỉ cho cô có một triệu để tiêu xài, còn Nhạc Y Giang thì tới tận một tỷ.
Chưa kể đến, cô còn chẳng có một bộ quần áo nào mặc cho ra hồn, quần áo của Nhạc Trúc Hạ đều bị mấy người họ hùa nhau xé rách hết, cô cũng chẳng mua được nổi một bộ quần áo cho tử tế vào.
Đôi khi, bọn họ còn cố tình đổ dầu ăn ra sàn, để cô đi trượt chân ngã, vì sàn nhà tối màu nên cô không thấy, thế là bị ngã trẹo chân rồi còn phải dọn lại cái đống dầu ăn đó nữa.
Hôm nay, không biết có chuyện gì mà Tư Tuyết lại tìm cô sớm đến như vậy.
- Mở cửa ra cho tao!
Nhạc Trúc Hạ nghe tiếng gọi thì liền chạy ra mở cửa.
Tư Tuyết nhìn cô một hồi rồi đưa cho cô một bộ quần áo khá chỉnh tề, kín đáo để che đi mấy vết bầm tím do bị đánh đập. Bộ quần áo cũng không mới mẻ gì, đó là đồ cũ của Nhạc Y Giang mặc thôi. Chứ bà ta làm gì tốt đến nỗi mua cho cô một bộ quần áo mới.
Lát sau, cô bước xuống thì thu hút mọi ánh nhìn của mọi người. Tư Tuyết và Nhạc Y Giang đều nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Cũng phải thôi, vì Nhạc Trúc Hạ vốn đã rất đẹp rồi lại mặc thêm bộ đồ này nữa, tuy cũ nhưng là đồ hiệu rất có form nha.
Với cả Tần Việt đang ngồi đó cũng nhìn cô không thôi rời mắt. Hắn ta thấy cô xinh đẹp như vậy liền nhếch mép cười sâu xa. Không nghĩ rằng, Nhạc Gia như vậy mà lại có một cô con gái xinh đẹp động lòng như vậy.
Giản Mộc là thư kí riêng của Tần Việt ngắm nhìn cũng không khỏi trầm trò khen ngợi. Quả là một đại mỹ nhân!
Nhạc Giang Lâm trong lòng như lửa đốt nãy giờ khi nhìn thấy Tần Việt hài lòng như vậy thì vui mừng khôn xiết, ông ta quả thật là sáng suốt khi không đánh vào gương mặt xinh đẹp của Nhạc Trúc Hạ.
Gương mặt này sẽ là cây ATM hái ra tiền của ông. Nếu Nhạc Trúc Hạ đi rồi thì toàn bộ sản nghiệp này đều là của ông, với cả ông sẽ tìm cách để Nhạc Trúc Hạ moi tiền từ Tần Việt.1
Chỉ cần nghĩ đến cảnh ngày ngày được sài tiền một cách thoải mái thôi là ông đã không nhịn được mà cười lớn trong bụng rồi.