• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Trúc Hạ chậm rãi bước chân lên đứng trước mặt Tần Việt, cô ngước đầu nhìn hắn. Cô vốn thấp hơn hắn tận một cái đầu, thân hình nhỏ nhắn chỉ đứng tới vai nhưng lại tỏa ra khí thế lạnh đến thấu xương, cô gằn giọng lặp lại lời mình vừa nói.

- Tôi muốn ra khỏi đây!

- Tần phu nhân.....

Giản Mộc không khỏi đổ mồ hôi, anh nhìn Nhạc Trúc Hạ rồi vội vàng lên tiếng can ngăn.

- Tần phu nhân nói gì thế, đây cũng là nhà của cô mà!

- Giản Mộc!

Tần Việt cất giọng lạnh lùng nói.

Giản Mộc nghe thấy vậy liền giật mình khóe môi mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, anh đành im bặt không dám nói nửa lời.

Trái với những gì Nhạc Trúc Hạ tưởng tượng, Tần Việt không hề nổi giận hay quát mắng gì cô cả, mà ngược lại hắn lại cười rộ lên như nghe phải điều gì cực kì làm hắn buồn cười.

Giản Mộc là người theo hắn từ rất lâu rồi, nên anh hiểu rõ tính cách của Tần Việt, hắn ta cười rộ lên như thế nhưng ánh mắt hắn thì lại vô cùng lạnh lẽo và thâm sâu, Giản Mộc nhìn thấy ánh mắt đó của hắn liền lập tức kinh hãi, mồ hôi anh càng đổ nhiều hơn...

Nhạc Trúc Hạ ngẩn người ra không hiểu sao hắn lại cười như thế thì ngay giây sau đó, cô chưa kịp phản ứng lại thì cả thân mình bị Tần Việt kéo lại. Hắn kéo mạnh tay cô, lực đạo không hề nhỏ, không chút lưu tình mà lôi cô lên trên lầu trên.....



- Bỏ tôi ra! Bỏ ra!

Nhạc Trúc Hạ nhất quyết giãy dụa, cô không muốn đi theo tên điên này, lại càng không biết rốt cục người đàn ông này muốn đưa mình đi đâu, lửa giận trong lòng bây giờ đã không còn nữa, bởi nó đã bị xâm chiếm bởi sự sợ hãi bên trong cô.....

- Không có lệnh của tôi, ai cũng không được phép vào, kể cả Giản Mộc!

Tần Việt lạnh lùng ra lệnh, ném ánh mắt cảnh cáo về phía Giản Mộc và đám vệ sĩ đang đứng phía dưới khiến họ không khỏi thấy sởn gai óc.

Nhạc Trúc Hạ vẫn tiếp tục giãy dụa không ngừng nghỉ, hắn không hề bận tâm việc cô đang phản kháng, chỉ lạnh nhạt cất bước lên một căn phòng rộng lớn mà cô được nghe người làm căn dặn không được phép lại gần.

Giản Mộc ngước mắt nhìn theo hướng Tần Việt đi, lại nhìn thấy cánh cửa cấm địa kia mở ra thì thân mình đột nhiên run rẩy.

Bước chân vào phòng, Nhạc trúc Hạ cảm nhận rằng đây là một căn phòng vô cùng tối tăm, lạnh lẽo, không chút tia nắng ấm ấp vào có thể xuyên qua đây.

Căn phòng này cũng được thiết kế vô cùng đặc biệt và khác với những căn phòng trước kia cô từng tham quan qua.

Một thiết kế vô cùng cổ điển và thần thần bí bí, khiến Nhạc Trúc Hạ không khỏi thấy lạnh gáy. Dừng trước một bức tranh hoa hướng dương của danh họa vô cùng nổi tiếng Van Gogh, cô thấy Tần Việt khẽ vươn tay ấn ấn gì đó vào bức tranh.

Ngay giây sau đó một tiếng động khẽ phát ra, bức tường trước mặt liền rung chuyển mở ra một căn phòng khác. Nó cũng được thiết kế cổ điển không khác căn phòng này là mấy, tuy nhiên........

Ngay sau đó cô mở to hai mắt nhìn vật trước mặt.....

Một chiếc lồng lớn được làm bằng vàng lấp lánh đang đặt ở giữa căn phòng này. Xung quanh chiếc lồng hình như còn đính thêm những hạt kim cương sáng chói, trông vô cùng bắt mắt và cô có thể chắc chắn một điều rằng, giá trị của nó không hề rẻ!

Hô hấp Nhạc Trúc Hạ trở nên dồn dập, đột nhiên cô có chút phản ứng lại. Cô vừa muốn né tránh lại bị Tần Việt kéo lại, bàn tay to của hắn mở ra chiếc lồng.

- Không.....không phải anh định làm vậy đó chứ.....

Nhạc Trúc Hạ có dự cảm xấu, liền liều mạng giãy dụa. Nhưng sức của người phụ nữ sao có thể so với người đàn ông, đặc biệt hơn là với người đàn ông này, hắn ta không phải là thương nhân bình thường mà chính là một lão đại của hắc bang...

- Em là do tôi mua về, tôi muốn làm gì thì làm đó, em không có quyền ý kiến!



Dứt lời, Tần Việt dùng tay đẩy người Nhạc Trúc Hạ ngã vào trong lồng vàng.

- Ahhh.....

Nhạc Trúc Hạ khẽ kêu lên một tiếng, cô ngả người vào trong chiếc lồng vàng lạnh lẽo, chân cô bị trẹo nhất thời đau nhức.

Tần Việt theo cô vào trong lấy ra một chiếc xích chân, xích cô lại rồi liền nhanh chóng đi ra ngoài đóng khóa cửa lồng lại.

- TẦN VIỆT!

Do hắn hành động quá nhanh, lại thêm cô đang choáng váng nên liền bị hắn xích chân lại. Nhạc Trúc Hạ nhìn thấy cánh cửa chiếc lồng bị đóng lại thì ngay lập tức dịch người tiến lên, cô dùng hết sức còn lại lay mạnh chiếc lồng sắt mà gọi thẳng tên hắn.

Tần Việt đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô váy áo nhầu nhĩ, mái tóc dài lộn xộn có chút rối ren, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại nhăn nhó, tuy bộ dạng vô cùng đáng thương nhưng cũng không làm bớt đi vẻ xinh đẹp vốn có của cô.

Lúc này, hắn mới thỏa mãn, khóe môi hắn hơi nhếch lên.

- Là em thách thức tôi! Bởi vì em xinh đẹp nên tôi sẽ nuôi em như một "sủng vật" của mình. Nếu đã là "sủng vật" rồi thì nơi này rất hợp với em!

Giọng nói của hắn trầm thấp, vang vọng trong căn phòng lớn này làm cho bầu không khí thêm phần quỷ dị, cứ như hắn là sứ giả của địa ngục được phái đến để giày vò cô....

- Chiếc lồng này là để nhắc em nhớ đến thân phận của mình!

- Đồ điên, anh mau thả tôi ra ngay, nếu không, tôi sẽ đi báo cảnh sát đến tống cổ anh vào tù!

Nhạc Trúc Hạ uất hận dùng sức lay động song sắt. Không khí trong căn phòng lạnh như băng làm cô rét run, quả thực ở đây vô cùng lạnh lẽo và ma mị đến rợn người.

Cô chưa bao giờ nghỉ rằng sẽ có một ngày mình sẽ bị lâm vào tình cảnh này, bị nhốt trong một chiếc lồng vàng lớn. Hắn xem cô như một món đồ tiêu khiển để thỏa mãn những ham muốn điên rồ của hắn. Hắn thật sự có vấn đề, có vấn đề thật rồi!

Tần Việt nghe thấy lời của cô rốt cục cũng nở nụ cười lạnh băng, ra chiều dáng suy tư, không nhanh không chậm cất lời.

- Hừm, ý tưởng không tồi, tôi mong em sẽ kiên trì với nó, để tôi xem tên cảnh sát nào có lá gan dám bắt tôi!



Hắn cúi người xuống, bàn tay to với vào lồng sắt, dùng sức nhấc cằm của cô lên.

- Tôi đã cảnh cáo em rồi, nhưng có vẻ em đã bỏ ngoài tai những lời tôi nói, kết cục này là do em chuốt lấy!

Hắn giống như là đang tiếc hận, lại như là muốn trêu tức, thản nhiên nói ra rõ ràng mang theo hàm ý tàn nhẫn không chút e dè.

Nhạc Trúc Hạ nghiến răng trừng hai mắt nhìn hắn đầy căm phẫn, qua một hồi, cô mới cất giọng lạnh lùng nói:

- Anh chính là một tên điên!

Hắn nhướng mày nhìn cô, khóe môi nở ra một nụ cười gian ác, con mắt sắc bén nhìn dọc theo khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn của cô, chậm rãi nhìn đến chiếc cổ trắng ngần của cô, thì đôi mắt thoáng trầm xuống, hắn đưa tay chạm lên cổ cô, cất giọng.

- Em nói không sai! Đúng thật tôi là một tên điên nên tốt nhất là em đừng nên chọc giận tôi, nếu không.........

- Nếu....Nếu không thì thế nào?

Nhạc Trúc Hạ bị hắn đột nhiên chạm vào cổ như thế thì toàn thân sợ run, nhất là trong căn phòng lạnh lẽo như thế này, cô lại lần nữa cảm thấy tuyệt vọng. Cô không còn cách nào để chạy thoát khỏi đây.

Tần Việt đưa mắt nhìn thẳng vào gương mặt của cô, ánh mắt thâm sâu khó lường, môi hắn khẽ động, lạnh giọng cố ý ngắt quãng nói.

- Nếu không......tôi sẽ dùng tay móc họng em ra như đã làm với người đàn bà kia....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK