• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Trúc Hạ đi tới chỗ mấy người họ, Tư Tuyết thấy vậy liền kéo cô sang đứng cạnh mình, dùng móng tay mà bấu vào người cô. Nhạc Trúc Hạ đau đến cắn môi mà chẳng dám ho he nửa lời.

Tần Việt từ nãy giờ quan sát thấy biểu hiện của cô liền biết được cô đang lâm vào tình cảnh gì. Mắt Tần Việt khẽ co lại thầm suy nghĩ một chút về Nhạc Trúc Hạ.

Một đại tiểu thư của Nhạc Gia sao? Bộ dạng trông không giống lắm, nhìn bộ váy cũ rít lỗi thời trên người cô ấy liền biết cô đã chịu không ít thiệt thòi.

Lại thêm dù có che đi những vết bầm tím đó thì ít nhiều cũng lộ ra vài phần.

Nhạc Gia cũng không phải là một tập đoàn nhỏ, nếu không, anh đã không đích thân đến đây rồi!

Nghĩ ngợi một hồi, Tần Việt cất giọng lạnh như băng nói:



- Qua đây!

Nhưng dường như Nhạc Trúc Hạ không để tâm lời anh nói, cô vẫn đứng như trời trồng ở đó.

- NHẠC TRÚC HẠ!

Tần Việt gằng giọng gọi thẳng tên cô.

Nhạc Trúc Hạ khẽ giật mình nhưng vẫn đứng bất động, không dám tiến lên, cô cúi mặt nhìn xuống sàn nhà.

- Không nghe thấy gì à?

Nhạc Gia Lâm khẽ quát cô, ông đã cố gắng nhịn lắm mới không chửi mắng cô thậm tệ ở đây. Ông không muốn Tần Việt nghĩ ông ta là một người cha độc mồm độc miệng nên đành nhân nhượng với cô. Thế mà cô lại chẳng biết điều, cứ đứng như pho tượng ở đấy.

Nhạc Trúc Hạ nghe thế liền hoảng hốt, nhưng chưa kịp bước lên đã bị Nhạc Y Giang lấy khuỷu tay mà huýt mạnh một cái vào người, làm cho cô chao đảo mà ngả người về phía trước.

Cô cứ nghĩ mình đã xấu mặt rồi nhưng không ngờ Tần Việt lại nhanh tay hơn mà tiến lên phía trước ôm lấy cô.



Tần Việt đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Nhạc Y Giang làm cô ta không khỏi run sợ. Nếu không có Tư Tuyết đứng cạnh đỡ cô ta thì có lẽ cô ta đã ngồi bệch xuống sàn nhà rồi.

Nhạc Gia Lâm thấy vậy, sợ Tần Việt sẽ trách mắng Nhạc Y Giang thì liền lên tiếng đổ tội lên đầu của Nhạc Trúc Hạ.

- Tần tổng thông cảm cho, con bé Nhạc Trúc Hạ nhà tôi từ nhỏ đã không tiếp xúc với người lạ nên nhất thời kích động mà đi đứng không đàng hoàng, để Tần tổng đây chê cười rồi!

Tần Việt ôm Nhạc Trúc Hạ đi thẳng qua ghế ngồi, hắn để cô ngồi trên đùi mình, một tay đặt lên đùi cô, một tay vuốt ve mái tóc màu nâu hạt dẻ óng mượt của cô, không nhanh không chậm mà cất giọng lạnh tanh.

- Tôi không mù!

Nghe vậy, Nhạc Gia Lâm sợ hãi, liền tái mặt, cứng họng mà đứng im chịu trận.

- Con vợ bé mà lại có quyền hành như vậy sao? Tôi cứ nghĩ là con của vợ cả mới có uy quyền ở đây chứ! Nhạc tổng thật làm cho tôi mở mang tầm mắt!

Mặc dù hắn không ưa gì Nhạc gia này nhưng hắn không thích người khác có quyền bắt nạt Nhạc Trúc Hạ cả, cô ấy sớm muộn gì cũng là người của Tần Việt này, người của Tần Việt này từ khi nào mà để cho người khác bắt nạt dễ dàng như vậy!

- Vậy về chuyện của Nhạc Y Giang thua cược thì lấy Nhạc Trúc Hạ trả nợ sao?

Nhạc Trúc Hạ ở trên đùi của Tần Việt há hốc kinh ngạc, cô đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe Nhạc Gia Lâm nói:

- Đúng vậy, tôi sẽ tặng Nhạc Trúc Hạ cho Tần tổng, chỉ xin Tần tổng đây tha cho chúng tôi một con đường sống!

Nhạc Trúc Hạ thấy khó hiểu liền quay sang Tần Việt hỏi:

- Chuyện này là sao? Sao anh lại nói vậy?

Nhạc Gia Lâm định quay sang quát cô thì Tần Việt đã cất giọng cắt ngang.

- Ba em đã tặng tôi để trả nợ thay cho Nhị tiểu thư!..... Nhị tiểu thư của Nhạc gia đã đã thua cược cả một công ty, thế nên muốn bán em để trả nợ cho tôi! Từ nay về sau, em chính thức trở thành người của tôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK