• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Trúc Hạ ánh mắt sắc bén mà nhìn Tần Việt trừng trừng, đôi mắt cô sáng tựa như một viên ngọc quý, cô yếu ớt chớp mắt một cái, giọng nói cố ý ra vẻ quật cường nhưng thực chất lại không kiềm được mà run rẩy không ngừng.

- Anh....anh không thể nhốt tôi như vậy.....

- Tôi đương nhiên có thể!

Tần Việt dứt khoát nói như điều đó rất hợp tình hợp lí, giọng hắn trầm thấp, hắn hơi cúi người, hơi thở mãnh liệt nam tính như phả đầy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

- Như em đã nói, tôi là kẻ điên, thế nên tôi sẽ dùng cách của người điên mà giày vò em!

Nói xong câu đó hắn nhếch môi cười lạnh, lấy tay vỗ nhè nhẹ đầu Nhạc Trúc Hạ rồi đứng dậy xoay người rời đi.



- Canh chừng cô ấy cho cẩn thận, nếu cô ấy mà trốn khỏi thì các anh biết rồi đấy!

Tần Việt lạnh lùng liếc mắt ra lệnh cho đám vệ sĩ bên ngoài rồi đóng chặt cửa lại.

- Vâng thưa Tần tổng!

Bên này, Giản Mộc thấy Tần Việt đã ra ngoài thì cũng chạy tới nhưng chỉ là lo lắng suông, bởi anh biết rõ một khi Tần Việt đã quyết định thì không gì có thể thay đổi được quyết định của hắn.

Mấy ngày sau.....

Không gian trong căn phòng tràn ngập sự lạnh lẽo và ảm đạm đến cùng cực, một chút tiếng động nhỏ cũng không hề có. Chiếc lồng sắt màu vàng dưới ánh sáng của chiếc đèn lập lòe càng làm cho con người ta có phần mê muội mà lưu luyến không rời.

Người con gái mềm mại, thân mình vô lực dựa vào một góc trong chiếc lồng. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, tái nhợt đang gục đầu xuống hai đầu gối. Mái tóc hạt dẻ dài có chút lộn xộn, rối rắm xõa trên thân mình mặc bộ váy ngủ hồng nhạt. Cô tựa như thiên sứ nhỏ nhắn bị người ta không chút lưu tình mà bẻ gãy đi đôi cánh, thật bất lực, tuyệt vọng.

Nhạc Trúc Hạ bị hắn nhốt bên trong căn phòng cấm địa này đã hơn ba ngày, cô không trốn ra khỏi đây được. Cô thật sự muốn ra ngoài đến phát điên, cô giãy dụa vùng vẫy đến nỗi cổ chân và tay đều chảy cả máu, mỗi ngày cô đều khóc lóc, kêu la đến khàn cả giọng cũng chẳng thấy ai đến giúp.



Hằng ngày, đều có người đều đặn đem đồ ăn đến cho cô, nhưng cô nhất quyết không ăn, cô muốn gặp Tần Việt, cô muốn kêu hắn cởi xích cho cô, sao hắn có thể làm ra hành vi hèn hạ này chứ, trông bộ dạng cô bây giờ chẳng khác nào là một nô lệ sắp bị bán!

___________

Mấy ngày nay, nghe người hầu nói Nhạc Trúc Hạ không chịu ăn uống một chút nào, tay chân thì đầy rẫy những vết thương khiến Giản Mộc không khỏi thấy đau lòng.

Không phải anh có ý với Nhạc Trúc Hạ mà là vì anh cũng có một tuổi thơ bất hạnh như cô, vì thế khi thấy Nhạc Trúc Hạ bị đối xử như vậy thì kí ức ngày xưa của anh liền hiện về khiến anh không khỏi thấy chua xót trong lòng.

Lúc này, Giản Mộc đang đứng ở thư phòng của Tần Việt, hơi cúi người, trầm thấp cất giọng:

- Tần tổng, tiếp tục nhốt phu nhân như vậy thì sẽ không ổn đâu!

Mãi một lúc lâu sau, Tần Việt mới chậm rãi mở miệng, giọng hắn hạ thấp đến mức tối đa, âm thanh lạnh như băng truyền đến.

- Tôi đã nói đừng xen vào chuyện của tôi rồi mà?

- Vâng thư Tần tổng!

Giản Mộc không chút che giấu hành vi của mình, bởi anh đã quyết định sẽ cứu cô gái này cho bằng được, nên dù có hậu quả ra sao thì anh cũng sẵn sàng gánh chịu.

Tần Việt lạnh lùng quay người, đôi mắt dần như đóng băng lại, khóe môi cũng hơi hơi cong lên. Giản Mộc cứ hiển nhiên trả lời thực vượt quá dự kiến của hắn.

- Tần tổng, hậu quả tôi xin chịu, nhưng có điều.......tôi thật sự không dám nhìn cô ấy bị như vậy được. Cô gái này từ nhỏ đã bị giày vò không ít, nay lại bị loại giày vò này, tôi e là cô ấy sẽ không chịu đựng được mà chết mất!

Giản Mộc đang đứng đó, ánh mắt anh kiên định mà nhìn thẳng hắn. Tần Việt nhìn chằm chằm vào Giản Mộc, ánh mắt hắn cũng có đôi phần phức tạp, nói không lên lời. Ánh mắt nghiêm trọng như là rất áp lực, một lúc sau mới thản nhiên hỏi:

- Thế nào rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK