Nhạc Trúc Hạ cảm thấy đặc biệt mệt mỏi và buồn ngủ, vậy nên cô đã cố gắng lờ nó đi nhưng cuối cùng phải chịu thua, cô không thể chịu đựng ánh mắt này nữa, cô khó nhọc mở mắt ra và nhìn Tần Việt.
- Anh không ngủ à?
- .……
Khi Nhạc Trúc Hạ tức giận nói, Tần Việt đang chống cằm nhìn cô bỗng chớp mắt một cái và nhìn cô chằm chằm.
Hắn giật mình. Hắn không nghĩ một người đang ngủ say với hơi thở đều đều như vậy lại đột nhiên trừng mắt và lại còn có thể tức giận nữa.
Tần Việt nhìn cô với khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát. Tuy nhiên, cơn buồn ngủ của Nhạc Trúc Hạ lại đến, còn hắn thì vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, Nhạc Trúc Hạ giả vờ nhìn lại hắn rồi nhắm mắt lại. Trong lúc mơ hồ, một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu cô.
Đợi đã, có gì đó không đúng ở đâu đây thì phải?
Nhạc Trúc Hạ chợt mở to mắt, cô đưa mắt nhìn xung quanh….
Đây...Đây là bệnh viện mà...sao cô lại ở đây vậy? Cô nhớ là mình đã ngủ trong phòng làm việc của Tần Việt cơ mà?
Cô đưa mắt nhìn sang Tần Việt, hắn vẫn như cũ, vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Nhạc Trúc Hạ cố né tránh ánh mắt của hắn. Cô khó khăn cất giọng phá tan bầu không khí quỷ dị này:
- Sao tôi lại ở đây vậy?
Tần Việt nhìn cô im lặng một hồi thì mới mở miệng cất giọng đáp lại cô với một vẻ mặt vô cùng bình thản.
- Em bị sốt, tôi đưa em vào bệnh viện thì có vấn đề gì à? Em đã bất tỉnh ba ngày rồi đấy!
- Ba ngày?
Nhạc Trúc Hạ không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn, cô đã ngủ suốt ba ngày liền rồi ư?
Như đã dự liệu được phản ứng của cô, Tần Việt cũng không có bất kì phản ứng gì, gương mặt vẫn bình thản như thường lệ.
- Anh đã ngồi đây từ lúc nào vậy?
Nhạc Trúc Hạ nhỏ giọng hỏi. Nghe cô hỏi, hắn hơi nhướng mày, thấp giọng nói:
- Để xem nào…...
Hắn không nói bất cứ điều gì thêm. Nhạc Trúc Hạ nhìn hắn đầy nghi hoặc, phải rồi, cô đã có một giấc mơ vô cùng kì lạ mà, cô cũng không biết đó là thật hay mơ nữa, vì đầu óc cô lúc đó vô cùng mơ màng.
Và đó là bởi vì hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô như thế này.
Có vẻ như hắn chính là tên ác quỷ đã xuất hiện trong giấc mơ gần đây của cô, mà cũng không hẳn là vậy, vốn dĩ, trước đây cô cũng có vài lần mơ thấy hắn mà. Tần Việt cứ lặng lẽ ngồi yên trên ghế và nhìn cô...... Nhạc Trúc Hạ suy nghĩ một lúc về những giấc mơ kì lạ đó và rồi cô lén đưa mắt liếc nhìn hắn.
- ......!?
Nhưng dù có nghĩ theo cách nào thì cũng có thứ gì đó rất lạ, nhưng cô không thể tìm được đáp án, vậy nên Nhạc Trúc Hạ đành thở dài một tiếng đầy bất lực, cô nghĩ mình nên tiếp tục nghỉ ngơi.
Tần Việt nhìn Nhạc Trúc Hạ như vậy trong giây lát. Mắt cô dần cay xè đi khi đối diện với ánh mắt ấy của hắn, cô hít một hơi thật sâu. Ánh mắt hắn thực sự đang rất nghiêm túc, và rồi hắn lại nhìn đăm đăm về phía cô như muốn giết người vậy.
Tần Việt nhìn cô một lúc rồi sau đó nhướng mày và lẩm bẩm điều gì đó, ngón tay trong vô thức nhịp nhịp vào thành ghế tạo thành âm thanh nho nhỏ. Sau đó hắn lại nghiêng đầu nhìn Nhạc Trúc Hạ bằng đôi mắt hơi híp lại, như thể hắn đang muốn tìm kiếm thứ gì đó trên người cô. Nhạc Trúc Hạ bỗng có chút cảm giác lạnh sống lưng.
Ánh mắt này hoàn toàn khác biệt so với ánh mắt cô đã cảm nhận được lúc trước. Nhạc Trúc Hạ nhìn hắn, cô không muốn để ý đến ánh mắt ấy, nhưng có vẻ như Tần Việt không khó để nhận ra chút căng thẳng trong biểu cảm của Nhạc Trúc Hạ. Hắn chợt cười đầy vẻ thích thú.
- Em có hối hận khi đã làm thế không?
Nhạc Trúc Hạ im lặng một hồi trước câu hỏi đột ngột ấy. Hắn đang ám chỉ việc cô có hối hận khi đánh hắn không ư, cô không hề hối hận khi đã làm thế, dù có quay lại thời điểm ấy lần nữa, cô vẫn sẽ chọn cách làm như vậy. Tần Việt hắn ta đã vô cùng quá đáng và chà đạp lên tôn nghiêm cô một cách nghiêm trọng.
Nhạc Trúc Hạ quan sát biểu cảm của Tần Việt một lúc trước khi trả lời. Đó là bởi vì khi đối diện với ánh mắt dò xét của hắn, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút gì đó nhút nhát. Nhưng tại sao hắn lại hỏi cô lại chuyện này chứ, rõ ràng lúc đó hắn đã cảnh cáo và bỏ qua cho cô rồi còn gì, lẽ nào bây giờ muốn lôi ra tính sổ à?
Nếu cô nói rằng cô hối hận thì hắn sẽ đánh cô bớt đau hơn không nhỉ.... nghĩ lại còn lâu mới có chuyện hoang đường như vậy. Hai từ "tha thứ" làm gì tồn tại trong từ điển của của tên khát máu này, hắn làm gì có chuyện chịu thiệt bao giờ đâu chứ.
Khi Nhạc Trúc Hạ lặng lẽ quay đầu lại một mình và tỏ vẻ buồn rầu, trông Tần Việt có vẻ như khá tò mò câu trả lời nhưng hắn cũng không hỏi lại.
Nhạc Trúc Hạ bất giác nuốt “ực” một cái rồi thấp giọng trả lời:
- Không... tôi không hối hận.1