• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Nhạc Gia Lâm và Tư Tuyết cùng với Nhạc Y Giang đã đi đại tiệc của các tập đoàn công ty lớn. Sở dĩ Nhạc Gia Lâm cũng được mời vào vì mọi người đều nể Mộng Dao.

Bà là một thiên kim tiểu thư, thông minh, xinh đẹp, tài giỏi nhưng lại đem lòng yêu một chàng sinh viên nghèo. Công ty của Nhạc Gia Lâm được như hôm nay đều là nhờ sự giúp sức của Mộng Dao.

Chứ kẻ bất tài như ông ta thì còn lâu mới được chen chân vào đây.

Sinh ra đã ngặm thìa bạc, lại được Nhạc Gia Lâm và Tư Tuyết hết mực cưng chiều, lúc này đây, Nhạc Y Giang đang ngồi ung dung vắt chân lên bàn đánh bạc.

Không biết có phải là may mắn hay không mà Nhạc Y Giang chơi mười bàn đều thắng tất. Sống trong một gia đình cặn bã, vì thế mà Nhạc Y Giang học được không ít thói xấu, cô ta nhếch môi lên cười đểu mà nhìn Diệp Gia thua đến thảm hại.

- Chỉ dựa vào lũ thấp kém của các người mà cũng đòi đấu lại tôi? Lũ ngu dốt!

- Hay bây giờ chúng ta chơi trò này đi, đem Diệp thị và Nhạc thị ra đặt cược đi, nếu tôi thắng, Diệp thị phải là của tôi, nếu cô thắng thì Nhạc thị sẽ là của cô! Thế nào, dám không?

Nhạc Y Giang ra chiều thâm hiểm mà nói, mắt khẽ nheo lại, nụ cười trên môi càng có phần sâu thêm.

- Sao nào, thì ra tiểu thư Diệp Gia - Diệp Lâm Anh đây lại là đồ nhát gan như vậy!

Diệp Lâm Anh, cô gái đang đứng đối diện với Nhạc Y Giang, tay nắm thành quyền, mắt đỏ hoe căm phẫn, răng nghiến ken két.

- Được! Cô buộc phải chơi ván này! Không thì đừng hòng mà bước ra khỏi đây!

Một giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên.

Tất cả mọi người đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng nói. Một thân ảnh cao lớn, anh tuấn vô cùng đang tiến dần đến. Anh ta có một gương mặt vô cùng điển trai, so với ngôi sao nổi tiếng thì diện mạo còn có phần hơn, vóc dáng thì siêu chuẩn, trên người anh ta tỏa ra một sự uy quyền khó ai sánh bằng.

Người đàn ông đó bước đến bên cạnh Diệp Lâm Anh, khẽ cất tông giọng trầm ấm áp của mình lên, nhíu mày hỏi:

- Chơi thua?

Nhạc Y Giang còn đang mở to hai con mắt, còn đang chìm đắm trước diện mạo anh tuấn của người này thì nghe thấy Diệp Lâm Anh khóc lóc, nũng nịu với anh ta, rồi lén lút quay sang cô nở một nụ cười nham hiểm.

- Tôi sẽ thay Diệp Lâm Anh chơi với cô!

Giọng nói lạnh lẽo vô cùng dứt khoát vang lên, nhất thời, mọi người xung quanh đều im bặt mà ngồi coi trò hay.

Nhạc Y Giang chưa hết kinh ngạc nhưng cô ta vẫn gật đầu đồng ý.

- Được thôi, anh định cược gì với tôi đây thưa thiếu gia?

Vừa nói Nhạc Y Giang vừa khoanh tay lại, nheo mắt mà nhìn Tần Việt, trên môi vẫn là nụ cười ngạo nghễ đó.

- Cô thắng thì Tần thị sẽ là của cô, không thì ngược lại!

- Nhất trí, anh đừng có mà nuốt lời!

Nghe tới tiền là Nhạc Y Giang liền không suy nghĩ nhiều, cô ta vui sướng trong lòng, môi vẫn không nhịn được mà cứ cong lên, đầu óc tuy không bằng Nhạc Trúc Hạ nhưng nếu nói về đánh cờ bạc thì cô hơn hẳn. Nhạc Trúc Hạ kia còn lâu mới sánh bằng cô.

Xung quanh, lời ra tiếng vào không ngớt, nhưng chung quy mọi người đều cho rằng là Nhạc Y Giang ngu ngốc, cô ta đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Tên Tần Việt này trên thương trường ai mà chả biết hắn chứ, hắn ta vô cùng thâm hiểm, thủ đoạn và khó đoán. Đã không ít tập đoàn đã bại dưới tay hắn, Nhạc Y Giang này đúng là tự mình tìm cái chết.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên im ắng đến lạ. Tất cả mọi người đều nín thở, Tần Việt bước thẳng đến ngồi ở vị trí của Diệp Lâm Anh vừa rồi, trên gương mặt không chút biểu tình nào, làm mọi người không thể biết được rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì.

Nhạc Y Giang vẫn tự mãn mà nở một nụ cười đắc ý, nhưng chưa được bao lâu thì gương mặt trở nên méo mó, khó coi không tin được. Hai mắt trừng to, tay đập xuống bàn mà hét lớn:

- Không... không thể nào....

Nhạc Y Giang quay sang, trừng mắt vào Tần Việt mà lắp bắp:

- Gian…gian lận..

Tần Việt khẽ nhếch mép, ánh mắt thâm sâu nhìn Nhạc Y Giang mà khẽ lên tiếng.

- Nếu không có bằng chứng, tôi sẽ thưa cô về tội vu khống đấy!

- Tôi…tôi không có…

Nhạc Y Giang run rẩy lắc đầu nguầy nguậy.

Thua….thua rồi…phải làm sao đây? Còn có, vừa nãy cô đã tự ý đặt cược cả công ty, giờ cô phải làm sao. Gương mặt của Nhạc Y Giang lúc này trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.

- Nhạc tiểu thư nhớ về thông báo với Nhạc tổng về lần đặt cược này! Ngày mai tôi sẽ sang để lấy toàn bộ những gì cô đặt cược.

Nói xong, Tần Việt đứng dậy xoay người rời đi mất.

Mọi người xung quanh không ngừng chỉ trỏ bàn tán, cười cợt cô.

Còn cô thì cứ đứng đó như một con ngốc, đúng thật là cô không biết lượng sức mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK