• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Trúc Hạ, mái tóc dài xõa xuống đầu vai. Trên gương mặt bình thản đã sớm bị sự sợ hãi thay thế, hai bàn tay cũng vì vậy mà bấu chặt lấy tà váy, khiến chiếc váy bị nhúm lại một mảng.

- Tần...Tần Việt.....

Cô theo bản năng đảo mắt muốn dò tìm đường trốn, nhưng trừ vườn hoa hồng gai rộng lớn này ra, chẳng có chỗ nào mà chạy nên cô đành bước đôi chân một cách nặng nhọc về phía hắn.

Đôi mắt hổ phách ngạo nghễ của Tần Việt nhìn cô đầy vẻ thích thú. Đáy mắt hắn tràn ngập nguy hiểm, ngạo mạn, mỗi tấc trên người đều tản ra hơi thở tựa như loài dã thú.

Thấy cô chậm chạp bước đến gần, hắn liền đặt ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay xuống, duỗi cánh tay dài của mình ra bắt lấy tay cô như bắt một con gà con mà kéo cô ngồi trên đôi chân thon dài của hắn.

Nhạc Trúc Hạ vô cùng kinh hãi, hòa trong hương nước hoa nhàn nhạt còn ngửi thấy rõ ràng mùi rượu Whisky đắt đỏ vẫn còn thoang thoảng trong không khí sặc mùi máu tanh.

Tần Việt đột nhiên nở nụ cười tà ác khi nhìn thấy rõ sự sợ hãi ở đáy mắt của Nhạc Trúc Hạ, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, đôi đồng tử tựa như một con mãnh thú.



- Em theo dõi tôi là muốn chạy trốn tiếp sao?

Hắn đột nhiên cúi đầu nói, khóe miệng cong lên, hắn vươn bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng mượt của cô như vuốt lông một con mèo, Tần Việt chính là cố ý.

Hắn thừa biết rõ cô đứng đó từ khi nào nhưng vẫn giả vờ như mình chưa hề hay biết gì cả. Cho đến khi Nhạc Trúc Hạ tận mắt chứng kiến hết thẩy, cô khẽ phát ra tiếng động thì hắn mới vờ như vừa mới phát hiện cô nấp ở đấy.

Nhạc Trúc Hạ ngồi trên cặp đùi rắn chắc của hắn mà trong lòng run rẩy không thôi. Cảm nhận được thân thể cô không ngừng run lên, Tần Việt vô cùng đắc ý, hắn thích nhất là nhìn biểu cảm sợ hãi cùng với sự run rẩy của người khác.

Hắn khẽ nâng cằm cô lên, để tầm mắt cô đối diện với hắn, lạnh giọng nói:

- Em không có tai à?

Vừa nói xong hắn liền bóp nhẹ lên cằm của cô, tuy không dùng quá nhiều lực nhưng vẫn khiến cô có cảm giác đau buốt. Nhạc Trúc Hạ cau mày, lắp bắp nói:

- Tôi...tôi chỉ đang đi dạo nên....nên tình cờ gặp anh thôi.....

- Vậy sao....không biết tôi có nên tin em không đây....

Hắn có ý nói ngắt quãng và kéo dài giọng khiêu khích. Bàn tay cũng nhẹ nhàng mân mê chiếc cằm tinh xảo của cô.



Vài ba tên ở đó cũng chỉ dám liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục công việc của mình, bọn họ không dám hiếu kỳ đặc biệt là chuyện của người đàn ông nguy hiểm trước mặt này.

Tên phản bội kia sau một hồi giãy dụa thì cũng đành im bặt, hơi thở hắn yếu ớt vô cùng, hắn giương đôi mắt đầy sợ hãi nhìn về phía của Tần Việt.

Ánh mắt ấy vô tình lọt vào tầm mắt của Nhạc Trúc Hạ, cô khẽ rùng mình một cái, cô vô cùng ám ảnh với cảnh tượng trước mắt.

Nhưng chung quy, chỉ có mình cô là trợn to mắt kinh ngạc, tất thấy những người ở đây đều trưng qua vẻ mặt vô cùng bình thản, cứ như bọn họ đang giết một con vật gì đó chứ không phải là con người.

Tần Việt thấy cô sợ hãi liền hứng thú mà buông lời trêu chọc.

- Hắn ta vì tiền mà phản bội tôi, nói tôi nghe xem em được tôi bao nuôi thì có gì mà không tốt? Chẳng phải em cũng vì tiền mới gả cho tôi sao, khuôn mặt này của em chẳng trẻ trung được mấy năm đâu, sao lại không biết tận dụng, lại muốn trốn đi?

Nhạc Trúc Hạ nghe hắn hỏi thế thì nhất thời im lặng, cô khẽ đưa mắt nhìn hắn, cất giọng đáp.

- Tôi chỉ không muốn có quan hệ gì với anh mà thôi, tôi bình thường đến không thể bình thường hơn, không trèo cao nổi như vậy đâu. Đúng thật là tôi cần tiền nhưng tôi không có tham vọng nhiều như vậy đâu.

Tần Việt nghe thế thì liền bật cười.

- Sao lại không muốn dính líu tới tôi? Em có bao giờ tự hỏi rằng.....

Hắn cúi sát mặt gần cô, hương nước hoa rất nhẹ nhưng có thể khiêu khích lòng người bên cạnh.

- Tôi là người như thế nào không? Nhạc Trúc Hạ, tôi coi trọng em là may mắn của em.

- Nhưng cái may mắn này tôi nhận không nổi.

Lời nói vô cùng dứt khoát của cô vừa bật ra khỏi miệng, Tần Việt cũng thu lại nụ cười, mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, hắn chậm rãi tựa cả người vào thành ghế. Bộ âu phục Pháp cao cấp đem bản chất ngang tàng của hắn che giấu bằng vẻ lịch sự, nhưng thế nào cũng không giấu được sức ép tỏa ra từ người hắn.

Vài lọn tóc bị gió thổi làm hơi lộn xộn trên trán hắn, đôi mắt chim ưng hổ phách hoang dã đang chăm chú nhìn vào cô không hề chớp mắt như sói rình, giống hệt đang nhìn chằm chằm vào một miếng mồi ngon, có vẻ độc chiếm khát máu.

Càng phản kháng hắn càng muốn phải chinh phục cho bằng được. Để hắn xem vẻ ngoài kiên cường thanh cao này cô sẽ giữ được trong bao lâu!

Nhạc Trúc Hạ không khỏi rụt người lại, cô nhất thời đã lỡ lời nói ra suy nghĩ của mình với hắn, dường như cô ngửi được vẻ nguy hiểm càng ngày càng nồng đậm trong không khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK