"Ông xã, sao anh lại đến đây, nhất định là đến gặp em rồi" người đàn ông mà mình yêu đến thăm, nói rõ trong lòng có mình. Liễu Yên Nguyệt đương nhiên rất cao hứng. Mặc dù không dám hy vọng xa vời mỗi giây mỗi phút đều ở bên nhau. Nhưng có thể được người đàn ông này nhớ đến, cũng đã rất hạnh phúc.
Tiêu Thu Phong véo véo cái mũi xinh xắn của nàng, ra vẻ giận dữ nói: "Em còn nói, lần này, anh đến là để giáo huấn em"
Liễu Yên Nguyệt sửng sốt, nhưng ngay lập tức biến thành sợ sệt, nhỏ giọng nói: "Ông xã, anh không nên tức giận. Yên Nguyệt đã làm sai chuyện gì, anh nói ra, em nhất định sẽ sửa"
"Nghe mẹ nói, em bây giờ mỗi ngày đều làm đến tận đêm khuya. Không để ý đến bản thân mình như vậy, anh không giận em sao được?"
"A… như vậy sao…" còn tưởng rằng là chuyện gì làm Yên Nguyệt sợ hãi. Trách như thế này thể hiện sự quan tâm của Tiêu Thu Phong đối với mình. Cho dù người đàn ông này mắng nàng hơn nữa, nàng cũng rất vui vẻ.
Tiêu Thu Phong cười, quát: "Sao, như vậy còn chưa đủ nặng sao. Em có nghĩ đến, cố hết sức làm như vậy sẽ rất nhanh già. Ngay cả người vợ xinh đẹp của anh cũng trở nên già, việc này nghiêm trọng thế nào đây?"
"Ồ, ông xã, không nên tức giận, hôn anh một cái nào. Ngoan, về sau em nhất định sẽ sửa chữa sai lầm, tuyệt đối không để mình già đi. Cả đời này, em sẽ luôn đẹp trong mắt anh"
Hôn một cái, áp sát miệng mình vào miệng Tiêu Thu Phong, nụ hôn chứa chan tình cảm, như cơn thủy triều cuồn cuộn kéo đến. người phụ nữ không hề giữ lại gì hết khi ở bên cạnh Tiêu Thu Phong, đã hoàn toàn giao mình cho hắn.
Tay đã đặt lên người Yên Nguyệt. Trong văn phòng làm chuyện này càng thêm kích thích. Cái miệng nhỏ nhắn của Yên Nguyệt phả hơi nóng, khuôn mặt đỏ hồng, đã không dám ngẩng lên, nhưng không có ý phản kháng. Để mặc cho người đàn ông này xâm chiếm.
Mặc dù đã nhìn thấy khắp cơ thể nàng, nhưng mỗi một lần âu yếm lại luôn làm cho người ta không hề chán ngán, đây là sức hấp dẫn của nàng.
"Bốp" một tiếng động vang lên, Tiêu Thu Phong đã tát một cái lên bờ mông đầy đặn của nàng, nói: "Nhớ, không được tự làm khổ mình. Nếu không lần sau anh sẽ đánh đến khi em xin tha mới thôi"
Thân thể đã mềm nhũn vô lực, Liễu Yên Nguyệt như gặp phải khắc tinh. Cả người phải dựa vào Tiêu Thu Phong, nghe thấy vậy sao còn dám phản kháng chứ. Chỉ không ngừng dùng môi thơm lấy lòng hắn, tranh thủ được hắn tha thứ cho mình.
Trong thời gian ngắn, anh tới em đi, hai cái lưỡi cuốn lấy nhau. Nguồn: http://truyenfull.vn
"A…. xin lỗi, em không thấy gì hết. Hôm nay trời thật đẹp, ánh nắng chói chang…" Tiểu Hoa cầm một tập hồ sơ, đang chuẩn bị tiến vào. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng mãnh liệt trong văn phòng. Vị chủ tịch này đã đưa tay vào trong áo, đang tiết độc nữ thần xinh đẹp nhất của tập đoàn Phong Chính.
Liễu Yên Nguyệt xấu hổ, gần như vùi đầu vào người Tiêu Thu Phong. Tiêu Thu Phong trừng mắt nhìn cô bé kia, tay vội vàng rút ra, quát lên: "Sao, có muốn tôi mời cô tiến vào nhìn cho rõ không?"
Cô bé kia, không ngờ vẫn đưa đầu vào trong nhìn trộm, không đi, có lẽ rất tò mò.
Rút đầu lại, giọng nói truyền tới: "LIễu tổng, giám đốc ba cơ sở đã đến đông đủ, chờ chị đến họp"
Đôi ngọc thủ nắm lại, không ngừng đánh lên người Tiêu Thu Phong: "Đồ xấu xa, chỉ biết trêu người ta. Người ta bây giờ là Tổng giám đốc, thật sự là không còn mặt mũi"
Không muốn nói chiếm tiện nghi, cho dù người đàn ông này quá mức hơn nữa, nàng cũng không có sức mà chống cự.
"Sợ gì chứ. Chúng ta là vợ chống, thân thiết một chút có gì chứ. Cô bé kia nhìn thấy cũng tốt, có thể cho mấy cô nàng học tập thêm chút, dù sao sau này cũng sẽ dùng đến mà"
Nghe thấy Tiêu Thu Phong không biết xấu hổ nói lung lung, Yên Nguyệt che tai lại, quát: "Đồ xấu xa, nhanh ra khỏi đây. Em còn phải làm việc, không nghe lời hạ lưu của anh"
Sau đó đứng lên, nhỏ giọng nói: "Nếu như anh thích, tối nay chúng ta sẽ nói ở trên giường" Mập mờ mà hấp dãn, không nói cũng hiểu.
Nhưng Tiêu Thu Phong cũng đã đứng lên, cầm tay Liễu Yên Nguyệt nói: "Hôm nay không làm nữa, cùng anh ra ngoài đi dạo đi"
Hiếm khi thoải mái như vậy, hắn căn bản không cho Yên Nguyệt một cơ hội phản đối đã kéo nàng ra ngoài. Liễu Yên Nguyệt rất khẩn trương nhưng không làm gì được. Nàng đương nhiên cũng muốn đi, nhưng cuộc họp thì sao?
Ngoài cửa không chỉ có Tiểu Hoa, ba cô thư ký đều ở đây. Mỗi người đều cầm một tập hồ sơ trên tay, hình như chờ hai người thân thiết xong, sẽ trình lên cho Liễu Yên Nguyệt.
"Hôm nay Yên Nguyệt nghỉ sớm, có việc gì mai hãy đến" Đây là do Tiêu Thu Phong nói. Hắn không cho Yên Nguyệt có cơ hội nói chuyện. Nàng vẫn đang xấu hổ, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh đã bị lôi ra khỏi tập đoàn Phong Chính.
Mà ba thư ký đã túm tụm lại, nhỏ giọng nói chuyện.
"Tiểu Hoa, em xem, chị đoán có sai đâu. Hai anh chị này nhất định là tìm nơi thân thiết. Vừa nãy trong văn phòng bị em phá ngang, nhất định chưa thỏa mãn" Tiểu Duyệt nghĩ nghĩ nói.
Dương Dương thuần khiết hơn chút, nói: "Tiểu Duyệt, chị đó. Liễu tổng không phải người như vậy. Chị ấy cao quý xinh đẹp, là thần tượng của em. Các chị không nên nói xấu hình tượng của em. Nếu không em nhất định sẽ không chơi với hai chị nữa"
Tiểu Hoa không nghĩ gì mấy, chỉ hâm mộ thở dài nói: "Ôi, làm ông chủ thì tốt biết mấy. Muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, còn không bị trừ lương. Những người như chúng ta chỉ có thể làm trâu làm ngựa"
Tiểu Duyệt vỗ vỗ đầu Tiểu Hoa nói: "Con bé này vẫn còn chưa thấy đủ sao. Tiền lương và chế độ ở tập đoàn Phong Chính rất cao, hơn nữa hoàn cảnh công việc còn thoải mái hơn ở nhà. Chị chỉ muốn làm vợ tập đoàn Phong Chính, cả đời đều ở đây. Em không thích thì có rất nhiều người muốn tiến vào. Đừng nói linh tinh nữa, mau đến phòng họp, thông báo cho mấy vị lãnh đạo đáng thương. Liễu tổng của chúng ta có việc, cuộc họp chuyển sang ngày mai."
Không cần biết mấy cô bé kia, Liễu Yên Nguyệt đang tắm mình dưới ánh mặt trời. Trong trí nhớ của nàng, đây là lần đầu tiên nàng nghỉ việc giữa giờ, cảm thấy có có chút hưng phấn.
Huống hồ bên cạnh nàng còn có người đàn ông mình yêu làm bạn, tâm trạng vui sướng đó đương nhiên giống như con chim tự do tự tại vậy.
"Ông xã, cảm ơn anh đã đi với em" Mặc dù Tiêu Thu Phong lái xe, nhưng Liễu Yên Nguyệt vẫn không nhịn được, dựa đầu mình vào vai hắn, rất hạnh phúc.
Tiêu Thu Phong lắc đầu cười nói: "Cô bé ngốc, không phải cảm động quá đó chứ. Anh thật sự xấu hổ, ở bên cạnh em quá ít"
Liễu Yên Nguyệt lập tức nói: "Không có, Yên Nguyệt biết anh có chuyện phải làm. Cuộc sống như thế này em đã rất thỏa mãn. Ông xã anh đừng bao giờ tự trách mình"
Đã ngủ cùng giường nửa năm nhưng vẫn không có tin tức mà Điền Phù hy vọng. trong lòng Liễu Yên Nguyệt cũng rất buồn bực. Thời gian qua, tâm trạng của nàng không tốt cho lắm. Bởi vì lo lắng nếu như thật sự không thể sinh cháu trai, cháu gái cho Tiêu gia.
"Yên tâm, sau này anh sẽ cố hết sức dành thời gian cùng em. Tiền hôm nay không kiếm thì mai kiếm, mỗi ngày phải sống thật vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống mới có thể vui sướng. Yên Nguyệt, lúc nghe mẹ nói, anh rất giận chỉ muốn đánh đỏ mông em. Thật sự, em không cần như vậy, biết không?"
Bởi vì lo lắng nên nàng chỉ có thể dùng công việc nặng nhọc mà thôi miên chính mình. Cũng không phải nàng không muốn về sớm, mà trong căn phòng trống rỗng đó không có người đàn ông này. Nàng càng cảm thấy cô độc, nửa đên tỉnh lại, nàng thường ngồi khóc một mình.
Liễu Yên Nguyệt mỉm cười, nụ cười rất thỏa mãn rất thoải mái. Tay đã nắm lấy tay Tiêu Thu Phong, tình cảm này làm cho nàng như một người vợ dịu hiền. Càng trông giống một người vợ ở nhà đợi chống đi làm về. Dáng người xinh đẹp đẫy đà phối hợp với sự ôn nhu lúc này làm cho nàng càng thêm hấp dẫn và quyến rũ.
Có thể có được người phụ nữ xuất sắc như vậy, Tiêu Thu Phong rất quý trọng, thật sự hy vọng có thể ở bên nàng nhiều hơn một chút.
Nhưng Tiêu Thu Phong lại không phát hiện, trong nụ cười đó lại cất dấu sự khổ sở khó nói nên lời. Đây là sự lo lắng trời sinh của phụ nữ. Bởi vì đây là trách nhiệm của các nàng. Huống hồ, Tiêu gia vốn ít người, càng cần có nhiều con cháu.
Nhưng Tiêu Thu Phong cố dành thời gian làm cho Liễu Yên Nguyệt rất vui vẻ. Trên đường đi, hai người nắm tay nhau như một đôi nam nữ yêu nhau tha thiết, đi dạo hết các cửa hàng, không phải mua sắm mà chỉ để hưởng thụ không khí này.
Hình như đã có người nói, tiền có thể mua được hôn nhân, nhưng không mua được hạnh phúc. Mà giờ phút này đối với bọn họ mà nói, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, không cần đến tiền, ở bên nhau là được.
Không vào nhà hàng cao cấp, bọn họ đi trên đường, chỉ cần ăn ngon, chỉ cần Liễu Yên Nguyệt thích, Tiêu Thu Phong đều mua hết. Hai tay xách mấy cái túi, bên trong chứa đầy thức ăn.
Liễu Yên Nguyệt luôn luôn giữ hình tượng lại giống như một cô bé, hai tay đầu thức ăn, ăn không hết thì nhét vào miệng Tiêu Thu Phong. Người khác thấy vậy đều rất hâm mộ tình cảm của bọn họ.