Mục lục
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- --> Có những thứ mà Hoàng Đạo Sinh tuyệt đối không nghĩ ra. Lực lượng của Tiêu Thu Phong vốn có được từ trong giết chóc. Trận chiến này đã luyện hóa lực lượng xa lạ, càng lúc càng nhiều, căn bản không bao giờ kiệt quệ.

Trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, biến mất là bởi vì hắn đã tiến hóa. Tiến hóa đến một cảnh giới cao hơn, đó chính là cảnh giới của Thần.

Long hình lại biến đổi, thành một người bình thường với khí chất lạnh nhạt. Nhưng Tiêu Thu Phong lúc này dù cho Hoàng Đạo Sinh đã vận công đến cực hạn cũng không dám có một tia khinh thường. Hoàng Đạo Sinh biết trong cơ thể Tiêu Thu Phong đã dung hợp lực lượng của thiên địa.

"Thiên Ma.... Phá"

Hai đạo ánh sáng lóe lên trong không trung, mấy căn nhà ở gần đó bị bay lên, khí thế cuồn cuộn ngập trời, có thể so với sóng thần cấp mười hai. Người xung quanh bị va phải ngã đông ngã tây. Hoàng Gia Minh đã tăng cường lực lượng từ không trung ngã xuống, hai chân ngập trong đất.

Khí kình của Tiêu Thu Phong tan đi, nhưng tâm cảnh lại rất rõ ràng, nhìn Hắc ma thủ đánh tới như sấm sét, người hắn không gió mà tự bay, ba đồ án rất kỳ lạ mờ mờ ảo ảo phát ra từ trên cơ thể hắn. Bạch quang lóe lên, như ba đóa hoa sen chói mắt bay ra.

Lực lượng Long biến tam tuyệt tiến hóa đến cảnh giới mà ngay cả Tiêu Thu Phong cũng không biết. Trong mắt hắn lúc này, lực lượng cường địa của Hoàng Đạo Sinh đã có quỹ tích, hình như chậm hơn vừa nãy rất nhiều.

Ba đóa hoa sen trắng hợp lại với nhau, như một cánh cửa, một cánh cửa đi thông thiên giới. Ma lực của Hoàng Đạo Sinh phát ra muốn xuyên qua cánh cửa này. Nhưng như lửa gặp nước vậy, phát ra tiếng "tách tách" Ma lực không ngờ biến mất, lực phản chấn làm Hoàng Đạo Sinh lui lại hơn mười bước.

Đó không phải là một cánh cửa đơn thuần, mà còn là một tấm lá chắn, không ai có thể phá.

Mặt Hoàng Đạo Sinh trở nên khó coi, quát: "Đây là lực lượng gì?"

Long biến tâm quyết còn có Ảnh tử tâm pháp, kể cả lực lượng võ phách của Tiêu gia đã dung hợp làm một, nhưng không có thể nào biến thành thứ kỳ quái đó. Nhưng lực lượng bá đạo này gần như đã không thuộc về thế giới này.

Tiêu Thu Phong không phí lời với đối phương. Bởi vì hắn hiểu cường giả xa lạ này rõ ràng là vì lực lượng kia mà sinh ra. Mà loại lực lượng xa lạ đó có thể biến mất bất cứ lúc nào. Hắn phải nhân lúc lực lượng này đạt đến đỉnh cao giết chết ma đầu kia.

"Đừng nhiều lời, tiếp chiêu" Lần này Tiêu Thu Phong chủ động, tốc độ công kích và lực lượng đạt đến mức hoàn mỹ. Từ lúc trọng sinh đến nay lần đầu tiên Tiêu Thu Phong chủ động tấn công là khi giao thủ với lão Hầu. Với những người khác, Tiêu Thu Phong đều cho bọn chúng cơ hội ra tay.

Lực lượng này làm cho người ta rất thoải mái, giống như có thể hấp thu khí tức của thiên nhiên, tâm cảnh bình ổn, không hề khô kiệt, chiêu thức vừa ra, lực lượng đã tự động ra theo, như bóng với hình. Trong mắt mọi người, Tiêu Thu Phong đã hoàn toàn khác trước. Sau khi Tiêu Thu Phong đột phá vô phong chi cảnh, khí chất của hắn đã thay đổi.

Rất nhẹ nhàng nhưng lại hấp dẫn người khác, mà cảm giác này chỉ là một ý thức, không thể nói thành lời.

Hai tay đã bao phủ năng lượng ma khí, quần áo trên người không chịu nổi lực lượng khổng lồ này mà rách tan, một cơ thể cường tráng, ẩn giấu lực lượng khổng lồ, chỉ đợi chủ nhân sử dụng. Công pháp cải lão hoàn đồng đúng là rất kỳ diệu, không ngờ có thể làm cho một người trở nên trẻ tuổi đến như vậy chỉ sau một đêm.

Ma lực và Long lực một lần nữa đối đầu trong đêm tối. Lần giao chiến này Tiêu Thu Phong chiếm hết thiên thời và địa lợi, lực lượng của cơ thể. Hoàng Đạo Sinh đứng tấn, chân ngập hơn nửa mét trong bãi cỏ, có thể thấy lực lượng tích tụ khổng lồ đến như thế nào.

"Ầm ầm ầm..." tiếng nổ không ngừng vang lên, bởi vì lực lượng tản ra xung quanh khiến cho cả người và vật đều bị đánh văng ra hơn mười mét. Trong phạm vi năm mét giữa hai người xuất hiện một hố thật sâu.

"Phốc" một tiếng, khí kình của Hoàng Đạo Sinh không thể khống chế được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

"Bố...." Hoàng Gia Minh bị mọi người vây công, cả cơ thể đầy máu đang định lao tới nhưng lại bị Túy Quỷ đá cho một cái quay về. Hắn sử dụng ma lực làm công lực tăng lên trong thời gian ngắn. Nhưng thời gian đã đến, khí kình không ngừng giảm đi, lung lay muốn ngã, chỉ có thể khổ sở chống đỡ.

Lực lượng cơ thể từ trên cánh tay nhập vào bên trong, Tiêu Thu Phong bay lên. Mà Hoàng Đạo Sinh cũng đã nhảy ra khỏi hố đất, gần như chỉ trong nháy mắt đã đến được nóc nhà bên cạnh, máu vẫn tuôn ra trên miệng, có thể thấy hắn đã bị thương khá nặng.

"Mày còn muốn chạy?" Tiêu Thu Phong lạnh lùng quát, ngay sau đó xuất hiện sau lưng Hoàng Đạo Sinh. Hoàng Đạo Sinh xoay người nhìn lại thì thấy người con thứ ba của mình đang giãy dụa trên tay Tiêu Thu Phong, không có một chút sức để phản kháng.

Khẽ tăng lực lượng trong tay lên, Hoàng Gia Minh phát ra tiếng kêu thảm thiết trước khi chết, tiếng kêu đau đớn mang theo sự oán hận, vô lực. Giờ phút này hắn đã hiểu được sự cường đại của Tiêu Thu Phong. Trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi đúng là không ai có thể thắng được Tiêu Thu Phong.

"Bố, đi đi, nhớ báo thù cho con, giết hết những người này" Đối mặt với tử vong, Hoàng Gia Minh coi như còn có vài phần dũng khí. Chẳng qua không ai biết khi tình yêu và vinh dự không thể lấy lại, lòng hắn như tro tàn, không muốn sống nữa.

Máu trào ra khỏi miệng cắt ngang tiếng kêu đầy phẫn nộ của hắn. Nhưng Hoàng Đạo Sinh không hề do dự, cười ha hả với Tiêu Thu Phong: "Thằng nhóc Tiêu gia, mày không nên dùng mạng con trai tao uy hiếp tao. Là con cháu Hoàng gia chính là số mạng của chúng. Dâng hiến tất cả vì Hoàng gia, kể cả tính mang"

Thân hình hơi lóe lên trên mái nhà, trong nháy mắt đã biến mất. Tiêu Thu Phong nhìn như rất mạnh nhưng giờ phút này đã không còn chút sức lực. Cũng may Vũ ở bên cạnh nhận ra, đỡ lấy hắn. Thực ra chiêu vừa rồi có làm cho Hoàng Đạo Sinh bị thương nặng nhưng lực lượng xa lạ và cường đại đó đã biến mất. Sử dụng Long biến quá độ nên tạo thành hiện tượng này.

Nếu lực lượng cường đại của hắn vẫn còn, sao có thể để cho Hoàng Đạo Sinh chạy trốn. Hoàng Đạo Sinh chạy, bính bại như núi đổ, tổ chức sát thủ Phá phủ Trầm chu không còn ai chỉ huy mạnh ai nấy chạy, nơi này lại trở nên yên tĩnh.

Tiêu Thu Phong được đưa vào căn nhà gỗ duy nhất còn hoàn hảo ở phía sau. Thần binh và Mị Ảnh lập tổ canh gác cẩn mật. Mặc dù Hoàng gia không còn bao nhiêu lực lượng, nhưng kẻ địch của bọn họ ở Bắc Kinh này không chỉ có mình Hoàng gia.

Ít nhất giờ phút này ở nơi nào đó ở Bắc Kinh còn có Cảnh Trưởng của Hắc Dạ đang lẳng lặng chời đợi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Báo...." Trong không khí yên lặng, tin tức rất nhanh đã truyền tới. Lão Thử của Hắc Dạ đã có tin tức báo về.

Cảnh Trưởng ngẩng đầu lên, mặt đeo mặt nạ, hai mắt lóe lên, lạnh lùng quát: "Nói"

"Cảnh Trưởng, mật thám ở chiến khu gửi tin tức về, gia chủ Hoàng gia Hoàng Đạo Sinh thương nặng bỏ chạy, con trai thứ ba Hoàng Gia Minh đã bị bắt. Tổ chức sát thủ Phá phủ Trầm chu bị tiêu diệt ba phần, bây giờ đang rút lui"

Cảnh Trưởng đứng bật dậy, quát: "Hắc ma thủ cũng không phải đối thủ của hắn?"

"Đúng vậy, nghe nói Tiêu Thu Phong không bị thương, chỉ hơi mệt mỏi mà thôi. Hơn nữa ngoại trừ Long Tổ và Thần binh chiến đội, Tiêu Thu Phong cũng điều động rất nhiều người từ Ma quỷ binh đoàn về đây. Chúng ta không tìm được cơ hội..."

Trận chiến giữa Hoàng gia và Tiêu gia, hắn đã đợi rất lâu. Nhưng thật không ngờ Hắc ma thủ Hoàng Đạo Sinh lại không phải đối thủ của Tiêu Thu Phong. Chẳng lẽ hắn chính là Long Thần sống lại. Nhưng dù là Long Thần sống lại cũng không dễ dàng chống được công pháp Hắc ma như vậy.

Cảnh Trưởng đập bàn, tức giận quát: "Ra lệnh hủy bỏ hành động, nghiêm ngặt tra xét hành tung hai bên. Còn có tìm được Hoàng Đạo Sinh..."

Theo ý của Cảnh Trưởng, chỉ cần hai bên lưỡng bại câu thương, hắn có thể nhân dịp mà vào, tiêu diệt hai kẻ đối đầu này. Nhưng thật không ngờ cuộc chiến đỉnh cao này lại chỉ có một người bị thương, một người không bị sao hết, phá hỏng kế hoạch của hắn.

"Cảnh Trưởng, ngài tìm tôi" Sau khi Lão Thử rời đi, một người vội vàng đi vào. Người này rất quen, chỉ là so sánh với ngày xưa thì hắn đã là cao thủ. Hắn chính là Bộ Xà.

Cảnh Trưởng khẽ gật đầu nói: "Bộ Xà, địa bàn của mày ở Đông Nam. Bây giờ mày có thể về, lấy lại Đông Nam. Không cần biết mày dùng biện pháp gì, toàn lực đối phó Tiêu gia, diệt trừ cả Tiêu gia"

"Cảnh Trưởng, tôi...."

Bộ Xà hôm nay mặc dù đã được rất nhiều nhưng Đông Nam vẫn là bóng ma trong lòng hắn. Nhất là Tiêu Thu Phong vẫn là cơn ác mộng hàng đêm của hắn.

"Mày không cần lo lắng. Tất cả lực lượng của Tiêu gia bây giờ đều đang tập kết ở Bắc Kinh, Đông Nam đang trống không. Hơn nữa không ai có thể ngờ được mày lại dám quay về Đông Nam. Đi đi, chỉ cần làm cho nó mất tập trung, tao mới có thể tìm được cơ hội giết chết nó. Đừng làm tao thất vọng"

Giữa hai người Tiêu thiếu gia Đông Nam và Cảnh Trưởng, Bộ Xà sợ Cảnh Trưởng Hắc Dạ nhiều hơn. Bởi vì đến tận hôm nay hắn vẫn không thấy được mặt thật của Cảnh Trưởng. Nhưng chỉ biết trên thế giới này Cảnh Trưởng đều có ảnh hưởng rất lớn. Lực lượng của hắn cũng cường đại làm cho người ta sợ hãi. Bộ Xà chỉ gặp qua một lần nhưng đã đủ rồi. Lực lượng của Cảnh Trưởng tuyệt đối không hề thua Tiêu Thu Phong.

Mặc dù Bộ Xà cũng biết Đông Nam bây giờ không còn lực lượng nào, nhưng một người bị rắn cắn, mười năm đều sợ dây thừng. Hắn biết rõ thủ đoạn của Tiêu thiếu gia. Chỉ cần có chút chuyện, hắn không có cơ hội sống sót.

Năm đó lúc ở Hongkong bởi vì bị dụ dỗ đầy hấp dẫn nên rời bỏ Tiêu Thu Phong. Nhưng hắn thật không ngờ đi đến ngày hôm nay vẫn không thể tự quyết định, trở thành kẻ thù của Tiêu thiếu gia.

Bộ Xà cũng không phải kẻ tốt đẹp gì. Chỉ cần có thể sống, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, giết bất cứ ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK