"Ở nhà náo nhiệt quá, chào mọi người, chào mừng mọi người đến Tiêu gia" Phượng Hề vừa vào cửa đã mở miệng chào hỏi.
Liễu Yên Nguyệt thấy Liễu Yên Hồng, nói: "Tiểu Hồng, sao thế. Thấy em bĩu môi, không phải là lại gây chuyện với anh rể em đó chứ. Có cần chị hỏi Phong một chút không?"
Liễu Yên Hồng vừa nghe, bực bội nói: "Chị, chị không nên suốt ngày nhân nhượng anh ta. Chị xem, lần này anh ta lại mang một cô gái nữa về. Mỗi lần đều như vậy, sau này chị làm sao có thể ở Tiêu gia được nữa"
Trác Ngưng Tuyết vừa nghe, xấu hổ đỏ mặt, nhưng một lần nữa phát huy tính cách hồn nhiên của nàng, rõ ràng giải thích: "Em này, em hiểu lầm rồi, chị không phải anh ta... ồ, không phải anh rể em mang về. Chị tự mình đến mà"
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Liễu Yên Nguyệt cũng như vậy. Trên đời không ngờ lại có cô gái như vậy, nàng trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
"Tiểu Duyệt, con sắp đến giờ rồi. Con nhìn kìa, mấy cô Tiểu Cầm, Tiểu Phương đang đợi con đó" Điền Phù vội vàng chuyển đề tài. Mặc dù bây giờ mới là năm giờ, buổi biểu diễn của Thiên Nhan Duyệt phải đến tám giờ mới bắt đầu, nhưng nàng cần đi chuẩn bị.
"Đúng đó, Tiểu Duyệt, con yên tâm lát nữa cả Tiêu gia chúng ta sẽ đi ủng hộ con" Tiêu Viễn Hà được Điền Phù ra hiệu, cũng mở miệng nói.
Triệu Nhược Thần không hề xấu hổ, cầm tay Thiên Nhan Duyệt nói: "Tiểu Duyệt, cũng như trước kia, đừng lo lắng, chị tin em nhất định sẽ thành công"
Mấy lần biểu diễn ở nước M, Trác Ngưng Tuyết luôn động viên Thiên Nhan Duyệt như vậy. Cho dù bây giờ đến Đông Nam, lời nói của nàng vẫn thế, trong sự ủng hộ mang theo vẻ quan tâm của người chị.
Thiên Nhan Duyệt đi trong vòng vây của tám vệ sĩ và rất nhiều nhân viên công ty giải trí, rời khỏi Tiêu gia. Điền Phù vội vàng phân phó: "Được rồi, mọi người tận dụng thời gian, đầu tiên là ăn cơm, sau đó mọi người đi rửa mặt. Chúng ta không nên làm Tiểu Duyệt đứng trên sân khấu chờ chúng ta"
Liễu Yên Hồng cũng gia nhập trong này, ngay cả Tư Mã Lạc cũng không ngoại lệ. Bàn tiệc đầy người, hình như mỗi người vào Tiêu gia đều sẽ dung hợp vào, như cùng một gia đình.
"Tiểu Phong, buổi biểu diễn này, con là nhân vật chính đó. Tiểu Duyệt nói sau lần này nó sẽ giúp chồng dạy con, không đi diễn nữa. Ai, nó đã hy sinh cho con rất nhiều. Con phải đối xử tốt với nó.
"Yên tâm đi mẹ. Con không dám đối xử không tốt với Tiểu Duyệt. Mẹ không xem xem, bây giờ có bao nhiêu người nhìn con chứ" Điền Phù cho dù không nói, Tiêu Thu Phong cũng rất quan tâm thương yêu cô bé này. Đã hơn năm qua, trong trái tim nàng đã biểu hiện rõ ràng, không cần hoài nghi. Mà hắn cũng không phải người có trái tim sắt đá, đương nhiên cũng bị cảm động.
Trác Ngưng Tuyết hình như lại nghĩ gì đó, sau đó có chút mất mát nhìn Điền Phù, nói: "Mẹ, xin lỗi, con có thể kém Tiểu Duyệt, cho nên bố nuôi bảo con ở đây một thời gian, sau này con còn rất nhiều công việc. Bây giờ còn không thể dừng lại giúp chồng dạy con. Chẳng qua con hy vọng có một ngày mẹ nhìn thấy con sinh con, chờ sau khi gặp bố, con sẽ thương lượng lại với người:
Điền Phù cười không nói gì, mà Tiêu Viễn Hà ở bên cạnh ngượng ngùng cười nói: "Không có gì, không có gì, thời gian có nhiều mà. Chúng ta không sốt ruột đâu" Dù có sốt ruột, có hai người Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề đã đủ rồi. Đối với Trác Ngưng Tuyết, hai vợ chồng ông bà không có bất cứ hy vọng gì.
Liễu Yên Hồng ghé sát miệng vào tai chị, nhỏ giọng hỏi: "Chị, trên đời sao lại có cô gái như thế này, em chết mất"
Liễu Yên Nguyệt trừng mắt nhìn em một cái: "Không nên nói lung tung. Tuyết Nhi là một cô gái tốt, chỉ là không hiểu nhân tình thế thái. Chẳng qua chỉ cần ở Tiêu gia một thời gian, cô ấy sẽ hiểu ra"
Cảm giác của nàng đối với Trác Ngưng Tuyết cũng giống như Tiêu Thu Phong khi lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, không biết từ trong viện tâm thần nào chạy ra.
Chẳng qua bởi vì những hành vi ngây thơ của nàng, làm cho Tiêu Thu Phong không đành lòng từ chối yêu cầu của đại bá, cho nên cuối cùng vẫn quyết định cho Trác Ngưng Tuyết ở lại. Giống như Ruth lúc trước, cho nàng hưởng thụ cuộc sống của người bình thường.
Ăn cơm song, mọi người vệ sinh qua, uống ít nước, lập tức cả nhà rời đi. Tiêu gia cũng không có bao người, nhưng giờ phút này số người lại không ít. Chỉ mấy cô nữ sinh đã đủ để náo nhiệt rồi, huống chi là cả một đống người, toàn bộ đều ngồi ở bàn khách quý, đương nhiên làm cho người ta chú ý.
Không chỉ có như thế, những người có tiếng tăm như Triệu Quang Bình, Tôn Khánh Dục; Tư Mã gia còn mời tới một vài nhân vật chính phủ cao cấp, làm cho buổi biểu diễn này rất đáng chú ý.
"Tiêu lão ca, Tiểu Duyệt nói cho tôi biết nó ở Tiêu gia rất hạnh phúc. Tôi là bố mà cho nó quá ít, thật sự cảm ơn mọi người" Bị một lần thua thiệt, đương nhiên sẽ học được một lần, Thiên phụ đến từ sớm, thấy Tiêu Viễn Hà lập tức đi tới chào hỏi. Bây giờ ông ta đã hiểu Tiêu gia mới là người đáng kết giao.
Tiêu Viễn Hà cười nói: "Thiên lão đệ, chú quá khách khí rồi. Tiểu Duyệt hiểu chuyện như vậy, hai người chúng tôi rất thích nó. Hơn nữa Tiểu Duyệt hiếu thuận như vậy, chúng ta sao lại không yêu thương nó chứ?"
Hai lão đang hàn huyên, chúng nữ phía sau đã theo thứ tự ngồi xuống, chỉ có Liễu Yên Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt tùy ý của Trác Ngưng Tuyết, rất khó chịu. Nghe được hai người già nói, càng khó chịu hơn, nàng nói với Yên Nguyệt: "Chị, chị nhìn bác trai, bác gái đó, chỉ cần thấy thích cô gái nào là muốn kéo vào nhà mình. Cũng không xem mình sinh mấy người con chứ?"
"Hồng Hồng, không phải bà đang ghen chứ. Chị Yên Nguyệt còn không có ý kiến, bà ý kiến lắm làm gì. Anh rể ưu tú như vậy, nhiều cô gái thích anh ấy là chuyện rất bình thường. Hơn nữa một đại gia tộc như Tiêu gia, có mấy cô gái cũng không phải chuyện gì lớn. Bà xem bố tôi đó, nhiều tuổi như vậy còn đi tìm sáu bà dì cho mình đó"
Có thể làm bạn với Liễu Yên Nguyệt đương nhiên đều có chút thân phận. Sống trong gia đình giàu có, đàn ông phần lớn đều háo sắc, tập mãi thành quen. Chỉ có Liễu Yên Hồng không nhìn thấu. Bởi vì bố nàng là một người rất yêu vợ, vợ đã mất hơn mười năm mà vẫn không tái hôn.
Có thể vì tuyên bố lần trước nói đây là buổi biểu diễn cuối cùng của Thiên Nhan Duyệt, nên người xem rất đông. Sân vận động sáu vạn chỗ gần như không còn ghế trống. Nghe mấy cô nữ sinh nói, giá vé đã tăng gấp mười lần, có tiền cũng không mua nổi.
Rất nhiều người không mua được vé, đành phải đứng ở bên ngoài.
Các nàng may mắn quen biết Tiêu gia, đi với thân phận khách quý, không biết làm bao người hâm mộ đến chết.
So sánh với khi ở Hongkong một năm trước, Thiên Nhan Duyệt đã không còn là một cô bé nữa, nàng trông vô cùng xinh đẹp, dưới ánh đèn sân khấu chiếu rọi càng tỏa ra vầng hào quang sáng rực, giống như một tiên nữ, cả người mang theo khí tức thánh khiết.
Thiên Nhan Duyệt vừa đi ra, khán giả không ngừng vỗ tay. Bộ váy hoàn hảo tôn lên dáng người lung linh. Buổi biểu diễn này kéo dai hơn ba tiếng, hơn mười bộ quần áo đều là do nhà thiết kế nổi tiếng nhất trên thế giới may theo dáng người của nàng, có thể nói là hoàn mỹ.
Tiếng vỗ tay từ từ ngừng lại, Thiên Nhan Duyệt là một thần tượng, mọi cử động của nàng đều làm người ta chú ý.
"Bài hát đầu tiên ngày hôm nay, tôi muốn cảm ơn tất cả những người bạn của mình, cảm ơn mọi người đã đi cùng tôi. Dù trong tương lai tôi không đứng trên sân khấu, tôi vẫn rất trân trọng và nhớ đến mọi người"
Bài hát "Người bạn trên đường" theo tiếng nhạc du dương vang lên, tạo thành một bức tranh u tĩnh. Tiếng hát của Thiên Nhan Duyệt như một ngọn nến trong đêm tối, mặc dù yếu ớt nhưng lại là ánh sáng dẫn lối cho người.
Tiếng hát du dương thấm vào lòng người. Tất cả người xem đều bị đưa vào một huyễn cảnh. Tiếng hát của nàng đúng là đã đạt đến cảnh giới ba ngày không tiêu tan, làm cho người ta mê say.
"Tiếng hát tuyệt vời như vậy, bắt đầu từ ngày mai sẽ không vang lên nữa, thật quá đáng tiếc" Liễu Yên Hồng nhập tâm, thực sự hy vọng giờ phút này vĩnh viễn đọng lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Hồng Hồng, không phải quá dễ sao. Sau này nếu bà muốn nghe không phải nói một câu là được sao. Chỉ có bọn tôi là thảm. Ôi, chờ bà gả cho người, chúng ta không có lý do gì đến Tiêu gia nữa. Có lẽ sau này chỉ nghe chị Thiên Nhan Duyệt hát qua đĩa mà thôi"
"Có gì khó chứ, nếu như Hồng Hồng làm con dâu Tiêu gia, chúng ta không phải lúc nào muốn đến cũng được sao. Hồng Hồng, bà hy sinh một chút. Dù sao bà cũng nói, trên đời rất khó tìm được người đàn ông như anh rể bà. Ở lại Tiêu gia luôn đi, không đi nữa"
Tiêu Thu Phong nhìn Liễu Yên Hồng, trong lòng thật sự có chút an ủi. Cô bé này bây giờ đang từ từ phát hiện ra chỗ tốt của hắn. Xem ra sau này sẽ không lạnh lùng với hắn nữa rồi.