Mục lục
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- --> Mỗi một người của Tiêu gia, chỉ cần cảm nhận được bầu không khí hòa thuận này, đều cảm giác được rất thoải mái, như Phượng Hề, cả đời lăn lộn ngoài đường, sự hạnh phúc ấm áp này, đã làm cho nàng có một loại cảm thụ mới.

Ngay cả Liễu Yên Hồng, một cô gái đang trong thời kỳ phát triển, tuổi trẻ năng động, cũng đã cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình này, luôn cảm thấy hâm mô. Bây giờ, ngoài giờ học trên trường ra, nơi nàng nghĩ đến đầu tiên luôn là Tiêu gia, bởi vì ở chổ này, sẽ có một tâm lý thoải mái khác thường, mặc dù nàng không rõ, nhưng nó là hạnh phúc, và ít nhất là nàng cũng thích nó.

"Phượng Hề tiểu thư, con là bạn của Tiểu Phong, khó có dịp đến đây chơi, cũng không cần phải khách khí, nếm thử món cá hấp của bác đi, còn có món xà lách trộn nữa, nha đầu Yên Nguyệt kia rất thích ăn đó"

Người già thường không có nhiều nguyện vọng lắm, thức ăn do chính mình nấu có thể khiến cho những người trẻ tuổi thích, không thể nghi ngờ được đó là một sự vui sướng, cho dù phải vất vả, nhưng ai cũng đều nguyện ý.

Giống như Liễu Yên Hồng, sở dĩ cho đến lúc này Điền Phù rất yêu thương, thật ra thì do nàng rất thích ăn đồ ăn của bà nấu, hơn nữa lại luôn quấn quít lấy bà, hỏi sao không yêu thương cho được.

Có lẽ do chưa từng có kinh nghiệm ăn cơm gia đình, cho nên lúc Điền Phù gắp rau cho Phượng Hề, trên mặt nàng hiện rõ sự kinh ngạc, bưng bát lên, từ tốn thưởng thức.

Chỉ là những món ăn gia đình thông thường, có vài món quả thật là không thể so sánh với đầu bếp ở các nhà hàng, nhưng lại có một mùi vị rất đặc biệt, đó chính là, Phượng Hề có thể ăn trong sự quan tâm ấm áp của mọi người.

"Bá mẫu, tay nghề của người thật tốt, mùi vị quả thật rất ngon"Phượng Hề không phải là loại người nhiều chuyện, nàng chỉ thích yên lặng trầm tư, bởi vì một người phụ nữ như nàng, nếu muốn được sinh tồn, phải nỗ lực hơn, suy tính nhiều hơn, lo lắng nhiều hơn bất kỳ một người phụ nữ nào khác.

Điền Phù rất cao hứng, cười nói: "Phượng tiểu thư cũng thích ăn sao, vậy thì rất tốt, ăn nhiều một chút, bác làm nhiều lắm!"

Phượng Hề quả thật không khách khí, vươn chiếc đũa ra kẹp lấy thêm một phần xà lách trộn, mùi vị của nó quả thật rất ngon.

Nhưng khi Liễu Yên Nguyệt ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, đã có chút hâm mộ lẫn cả kinh kêu lên: "Chị Phượng, chiếc nhẫn của chị đẹp quá. Chị Phượng, lần trước đâu có thấy chị đeo, chẳng lẽ vừa mới có bạn trai?"

Đây chỉ là một chủ đề tùy tiện, chỉ để làm thay đổi bầu không khí nơi đây, nhưng Điền Phù cũng trong phút chốc nhìn thấy cái nhẫn nọ, trong lòng chợt khẩn trương, âm thầm suy nghĩ, không phải là Tiểu Phong đã nói đến năm cái nhẫn sao, trong lòng có suy nghĩ như vậy, nên ánh mắt của bà cũng đã không bình thường.

Nếu nói khi nãy là nhiệt tình thì bây giờ cứ nhìn chằm chằm vào Phượng Hề, như là muốn đạp cho một cái.

"Bà à, không cần nhìn Phượng tiểu thư như vậy, sẽ làm cô ta thấy ngượng đó. Kỳ thật bà cũng không cần hâm mộ, năm đó bà cũng xinh đẹp như Phượng tiểu thư vậy"

Tiêu Viễn Hà cũng phát hiện ra, vội vàng nịnh nọt vài câu, vừa giúp vợ bình tĩnh lại, cũng góp phần làm cho vợ bớt giận, nếu không thì đêm nay quả thật phải ngủ ngoài phòng đọc.

Điền Phù trừng mắt nhìn lão, giờ phút này không có tâm tình để ý đến lão. Quả thật lúc này Phượng Hề có chút không tự nhiên, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nhưng tất cả đều lọt vào mắt của bà.

"Vừa mới mang chưa được bao lâu, Yên Nguyệt, đừng có cười chị, đây chỉ là một món lễ vật rất nhỏ mà thôi, không có ý gì đâu" Lời này nói ra, đương nhiên là khách sáo. Bản thân Phượng Hề cũng không tin, thì đương nhiên Liễu Yên Nguyệt cũng vậy, các nàng đều là phụ nữ với nhau, đương nhiên biết, một người phụ nữ chịu đeo nhẫn của một người đàn ông thì sẽ có ý nghĩa gì.

Bất quá Yên Nguyệt cũng không hỏi tiếp, đây là chuyện riêng tư, mặc dù nàng quen biết với Phượng Hề thông qua Tiêu Thu Phong, nhưng giao tình cũng không sâu lắm, mọi người chỉ cười cười rồi đổi đề tài khác.

Nhưng Điền Phù thì đã lưu tâm, bắt đầu hỏi những vấn đề kỳ quái, hỏi luôn cả những vấn đề không nên hỏi, còn có chút đường đột nữa.

"Phượng tiểu thư, con xinh đẹp như vậy, nhất định là có rất nhiều đàn ông theo đuổi. Đúng rồi, con và Tiểu Phong quen biết nhau như thế nào vậy? Sao bác vẫn chưa nghe nó nói qua?"

Tiêu Thu Phong biết tâm tư của mẹ, biết bà đã nhìn ra vấn đề của chiếc nhẫn, vội vàng nói: "Mẹ, bọn con đã quen nhau gần một năm, chỉ là bình thường ít gặp, nên người mới không nhận ra"

"Phượng tiểu thư, con là người Thượng Hải phải không? Trong nhà còn có ai khác không?"

Vấn đề này … có chút nhạy cảm, bởi vì Tiêu Thu Phong biết, Phượng Hề vốn là một cô nhi.

"Con sống ở vùng núi, từ nhỏ đã xuống đây, cha mẹ trong nhà cũng đã mất. Nhiều năm trôi qua, con cũng đã quen rồi"

Ôi, người phụ nữ này … Điền Phù vừa nghe xong, sự cảm thương không ngăn được mà lan ra, vội vàng nói: "Phượng Hề, không ngờ cuộc sống trước kia của con vất vả như vậy, bất quá con không cần phải làm thương tổn trái tim, sau này cứ đến Tiêu gia chơi, xem nơi này là nhà của mình cũng được. Dù sao Tiêu gia của chúng tôi cũng ít người, chung quy là cũng có chút tịch mịch, hơn nữa thêm thằng nhóc này, cứ ba ngày lại chạy đến nơi nào đó, không chịu ở nhà, còn Yên Nguyệt thì đi làm về cũng bận rộn với công việc, thật sự rất nhàm chán!"

"Cảm ơn bá mẫu, con sẽ đến, khi có thời gian con sẽ đến thăm người"

Cứ một hỏi một đáp, dần dần có cảm xúc và chủ đề thì càng lúc càng nhiều.

"Phượng Hề, nhìn tuổi của con cũng không nhỏ, sao đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai?"

Vấn đề này hình như đã đi quá xa, Tiêu Viễn Hà lại xen miệng vào: "Bà à, người ta không nói đến bạn trai, lấy hay không lấy chồng, đều là do tụi trẻ nó quyết định, bà không nên hỏi, sắp thành bà già rồi đó, thích dài dòng"

Tiêu Viễn hà cũng nghĩ không ra, tại sao vợ của mình lại trở nên như vậy, lúc này trở nên thật lắm chuyện, chẳng lẽ … khi già đến độ tuổi này thì sẽ đạt được trình độ như thế?

"Câm miệng, phụ nữ chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau, ông không nên xen miệng vào, ăn cơm uống rượu đi" Điền Phù cũng không hề nể mặt, tốt xấu gì thì trên danh nghĩa ông cũng là chủ của một gia đình mà. Ngay cả Phượng Hề cũng không nhịn được cười, hai người này, mặc dù cãi nhau lớn tiếng như thế, nhưng thật ra là một loại biểu hiện tình cảm, làm cho nàng cũng có chút hâm mộ.

"Bá mẫu, loại sự tình này cần phải có duyên phận. Mấy năm nay, con vẫn chưa gặp được người nào hài lòng, cho nên kéo dài đến tận bây giờ, có lẽ sẽ rất lâu mới được"

Liễu Yên Nguyệt ngồi bên cạnh cũng cười, nàng đã sớm quen với bầu không khí trong nhà này, nói với Phượng Hề: "Chị Phượng, ba mẹ của em luôn như vậy đấy, thích thì cứ cãi nhau. Thật ra tình cảm giữa hai người, ngay cả em cũng có chút hâm mộ"

Phượng Hề nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Chị biết, nếu quả thật có một người đàn ông giống như bá phụ đối xử tốt với bá mẫu đến với chị, có lẽ chị cũng đã sớm lập gia đình"

Những lời này ám chỉ điều kia, nhưng đáng tiếc là … thằng đàn ông kia hình như không cảm thấy gì cả, chỉ lo nhét đồ ăn vào miệng, giống như là ba ngày rồi chưa được ăn cơm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Tiêu Thu Phong cũng không biết nên làm thế nào, loại chuyện này, hắn thật không có cách nào giải quyết, cái cảm giác mập mờ này, càng làm cho hắn thêm khó chịu, đối với Phượng hề, hắn thật sự là không có ý nghĩa khác, tặng một chiếc nhẫn, chỉ là một món lễ vật nhỏ, nhưng người phụ nữ này không cho hắn có cơ hội giải thích, còn nữa, vẻ mặt của mẹ, làm cho Tiêu Thu Phong hắn rất bất đắc dĩ.

Bữa cơm này, kéo dài đến một giờ, Tiêu Thu Phong đương nhiên là người đầu tiên buông bát, hắn buông xuống, những người khác cũng làm theo, bởi vì tối nay, hắn nhất định phải đi xa.

"Ông xã, anh nhất định phải cẩn thận, đi sớm về sớm, đừng để em lo lắng!" Cho dù dặn dò cả ngàn lần đi nữa, thì tận sâu trong trái tim đang yêu kia, cũng không có cách nào bình tĩnh được.

Bây giờ, bầu trời đầy sao, quả thật khiến không Liễu Yên Nguyệt không muốn ly biệt.

Phía sau, Điền Phù và Phượng Hề nhẹ nhàng nói chuyện, và câu chuyện này không thể để cho Liễu Yên Nguyệt nghe được.

"Phượng tiểu thư, con có thích Tiểu Phong nhà bác không?" Những lời này nói ra, làm cho người nghe giật mình, cũng may lúc này chỉ có hai người.

Phượng Hề giật mình cả kinh, hai mắt nhìn Điều Phù, có chút bối rối.

"Tiểu Phong cũng không nói gì, nó chỉ nói cho bác biết là đã tặng năm cái nhẫn, hơn nữa còn có một người phụ nữ tên là Lâm Ngọc Hoàn, con không phải là Lâm Ngọc Hoàn, nhưng lại đeo nhẫn của nó trên tay, làm bác có thể đoán được"

"Bá mẫu, con và Tiêu thiếu gia quả thật chỉ là bạn bè thôi, người đừng hiểu lầm" Giờ phút này, Phượng Hề quả thật không muốn phá hỏng bầu không khí ấm áp của cái gia đình này, cũng không muốn làm tăng thêm phiền toái của người đàn ông kia. Nếu có một ngày, người đàn ông kia thật sự nguyện ý tiếp nhận nàng, cho dù là phải trốn tránh cả đời, nàng cũng không oán không hối.

Điền Phù cười nói: "Con đừng hiểu lầm, bác cũng không có ý trách con, thật ra con trai của bác, đã nhiều lần kích thích lão thái bà này rồi, cho nên bác cũng đã quen, thêm một vấn đề cũng không sao. Bá mẫu thầm nghĩ cho con, loại chuyện này, không phải là lần đầu tiên, nếu con thật sự thích Tiểu Phong nhà bác, thì nên lấy hết can đảm nói ra, Tiểu Phong nhà bác được người khác thích, thân làm mẹ như bác, đương nhiên là rất vui, sao lại có thể trách con được chứ!"

"Bởi vì ở nhà còn có Yên Nguyệt, nha đầu này quả thật rất yêu Tiểu Phong, cho nên nếu con thật sự thích Tiểu Phong, thì sẽ phải chịu nhiều ủy khất, bá mẫu muốn nhắc nhở con một chút, trong lòng nên có sự chuẩn bị, đương nhiên, nếu bá mẫu tính sai, thì coi như chỉ là hiểu lầm "

Phượng Hề lẳng lặng trầm tư, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, bởi vì nàng đang dùng tốc đô suy nghĩ nhanh nhất để xác định suy nghĩ trong lòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK