Mục lục
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- --> "Được rồi, ông đừng hỏi gì hết, dặn dò một tiếng, chúng ta lập tức về kinh"Lão già thấy Đinh Bổn Quân còn muốn hỏi, đã mở miệng nhắc nhở, chấm dứt khát vọng của ông.

Tiếp theo lại phân phó: "Thanh Linh, con không cần đi với chúng ta, ở lại Tiêu gia, ba ngày sau trở về, ta sẽ để Long Tổ ở lại giải quyết hậu quả, đến lúc đó, bọn họ sẽ bảo vệ con trở về"

Lão già nói xong, lại nhìn về phía Tiêu Thu Phong, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn, nhưng trong hai mắt, có thiên ngôn vạn ngữ, nên không cần phải dùng miệng.

"Thu Phong, anh cũng đi đi, mang Thanh Linh về, chúng ta sẽ gặp lại ở Kinh thành"

Mọi người rời đi, Tiêu Thu Phong cùng Mộng Thanh đi đến cửa lớn, nơi này đã giống như một căn nhà bỏ hoang, đến như gió, đi như ảnh, có lẽ đối với những lão già đó, trên đời này đã không còn gì lưu luyến nữa.

Mộng Thanh Linh không nói gì, bởi vì Tiêu Thu Phong bây giờ đang làm mặt lạnh, trên đó có viết rõ mấy chữ: Đừng đến gần. Chuyện xảy ra như vậy, thật sự đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, số Một đến Nam, lại chỉ vì tìm một người tiếp tục kế hoạch trọng sinh, mà người được chọn, là hắn!

Về đến Tiêu gia, tuy sắc trời đã tối, nhưng khi Mộng Thanh Linh đến, lại làm cho chúng nữ tò mò, lần trước nửa đêm canh ba dẫn Trác Ngưng Tuyết về, bây giờ lại mang theo Mộng Thanh Linh, các nàng không thể không cảm thán về vận đào hoa của ông xã mình, tùy tiện ra ngoài một chút là dẫn theo người đẹp về.

Nhưng Tiêu Thu Phong đang có tâm sự, chúng nữ vội vàng thu xếp chổ ở cho Mộng Thanh Linh, rồi vây chung quanh người Tiêu Thu Phong, nhỏ giọng an ủi.

"Ông xã, xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói cho chúng em nghe được không?"Liễu Yên Nguyệt ôm lấy cánh tay của Tiêu Thu Phong, khuôn mặt ôn nhu, có vài phần lo lắng, bởi vì, nàng ở chung với hắn đã biết bao nhiêu lâu rồi, mà lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt sầu muộn của hắn, tin chắc rằng chuyện gặp phải không được bình thường.

Điền Phù cũng đi đến, nói: "Tiểu Phong, mặc kệ là chuyện gì, toàn bộ Tiêu gia đều ủng hộ con. Con cứ yên tâm đi làm chuyện mình muốn đi, chúng ta đều tin tưởng con"

Tiêu Viễn Hà đi đến, kéo Điền Phù, nói: "Bà à, được rồi, Tiểu Phong có nhiều người quan tâm như vậy, còn cần chúng ta sao, ngủ đi, để tụi nhỏ tâm sự với nhau là được"

Lúc này, cơ hội hiếm có, Phượng Hề, Liễu Yên Nguyệt, Vũ, còn có Thiên Nhan Duyệt, tất cả đều ngồi trên giường. Bởi vì đây là do Tiêu Thu Phong phân phó. Nếu ngày thường, với khuôn mặt tươi cười, thì các nàng đương nhiên sẽ không nghe, nhưng tối nay, các cô vợ thông minh cảm nhận được nội tâm bất ổn của chồng mình, tất cả nhìn nhau, nhưng không ai phản đối.

Tiêu Thu Phong làm như vậy, không phải vì sắc tâm nổi lên, mà có vài chuyện, thật sự phải nói cho chúng nữ, bởi vì hắn đã quyết định chấp nhận kế hoạch trọng sinh, không chỉ vì cha, mà còn vì việc sinh tồn của mình, lão già ấy nói không sai. Đây là số mệnh của hắn, hắn không thể trốn được. Kế hoạch trọng sinh, cũng giống như những gì hắn trải qua, chết rồi mới sống lại. Tuy có nguy hiểm, nhưng những việc này, cuối cùng vẫn phải có người làm.

"Đêm nay anh đi ra ngoài, chỉ vì gặp một người"Tiêu Thu Phong tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, bốn cô vợ non mềm, kiều mỵ phong tình, giờ phút này ngồi vây quanh hắn, thân thể muốn ôm chặt vào nhau.

Vũ mở miệng: "Số Một?!"

Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, các em cũng đã biết thân phận của anh, lần này, số Một xuống Nam, nguyên nhân lớn nhất là muốn tìm anh, muốn anh chấp hạnh nhiệm vụ dở dang của cha anh năm đó"

"Ông xã, có nguy hiểm không?"Liễu Yên Nguyệt vội vàng hỏi.

Phượng Hề cũng khẩn trương lên, nói: "Ông xã, anh đã không còn là Ảnh của năm đó, bây giờ anh là ông xã của chúng em, là Tiêu Thu Phong, anh có thể cự tuyệt mà"

"Phượng Hề, em nói không sai, anh quả thật có thể cự tuyệt, nhưng cuối cùng anh vẫn là con trai của Long Thần, có một số việc, anh phải đi làm!"

Vũ cũng nói: "Thu Phong, mặc kệ anh là Ảnh Tử hay là Tiêu Thu Phong, em vẫn yêu anh, giống như mẹ đã nói, chỉ cần anh muốn làm gì, em đều ủng hộ anh"

"Ông xã, em cũng vậy"Loại chuyện này, đương nhiên Liễu Yên Nguyệt dốt đặc rồi, nhưng nếu ủng hộ, thì nàng có thể làm được.

Phượng Hề thở dài, nói: "Anh bây giờ là nhất gia chi chủ, lời anh nói, chúng em có thể không nghe sao, yên tâm, trên đời này còn chuyện gì có thể gây khó dễ cho Tiêu gia chúng ta sao, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, sẽ không có chuyện gì không làm được, ông xã, anh không cần lo lắng quá"

Tiêu Thu Phong không nhịn được cười, nói: "Có lẽ, cả đời này,anh có thể kiêu ngạo, cũng bởi vì các em"

Thiên Nhan Duyệt cũng cười, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên, anh nghĩ đại mỹ nữ như chúng em, trên đời có mấy người?"

Nàng nói không sai, giống ngôi sao siêu cấp thế giới Thiên Nhan Duyệt, ở Trung Quốc, chỉ có một mình nàng.

Liễu Yên Nguyệt cũng ngại ngùng cười, nói: "Ông xã, anh làm chuyện gì, cũng có thể kiêu ngạo, chúng em đều vinh hạnh"

Phượng Hề cười quyến rũ một cái, nhìn Tiêu Thu Phong nó i: "Ông xã, hình như bây giờ anh lại muốn làm chuyện kiêu ngạo hơn phải không? Em Yên Nguyệt đang đợi anh kìa, anh nhìn xem"

Liễu Yên Nguyệt đã muốn lắm rồi, lại bị Phượng Hề khiêu khích thêm vào, ngã vào lòng ngực Tiêu Thu Phong, mà Vũ cũng nhảy xuống giường, nói: "Mọi người làm chính sự, em sẽ không quấy rầy, chị Phượng, tối này giường này để lại cho hai chị em họ, chúng ta về giường nói chuyện thôi"

Phượng Hề gật đầu, nói: "Tiểu Duyệt, không phải em vẫn hay hỏi chị cảm giác ngủ chung giường là như thế nào sao? Bây giờ em đã có cơ hội đó rồi đấy, thể nghiệm tốt một chút, ngày mai nói cho chị biết mùi vị như thế nào"

Hai người đi rồi, cũng không phải do thẹn thùng, mà có chút việc, cần hai người làm. Tối nay, các nàng phải nghiên cứu thật kỹ phần tư liệu do Tiêu Thu Phong cầm về, tất cả tư liệu về kế hoạch trọng sinh, điều này không phải vì gạt Liễu Yên Nguyệt, mà vì muốn bảo vệ các nàng.

Hoặc, chỉ có Vũ và Phượng Hề mới hiểu được, chuyện này kinh hãi như thế nào, biết càng ít càng an toàn.

Thật ra thì, ngay cả Tiêu Thu Phong sau khi xem xong, đều kinh hoàng thất thố, chứ đừng nói người khác.

Tiêu Thu Phong nhận nhiệm vụ này, cũng biết rằng, tất cả chuyện này cần phải lấy toàn bộ lực lượng của mình ra để hoàn thành, cho dù có Đinh Bổn Quân tương trợ, nhưng cũng cần có điều kiện tiên quyết, thì hắn mới có thể sống lại.

Ngày hôm sau, Đông Nam lại truyền ra tin tức, rối loạn nửa tháng, rốt cục đã trở lại bình yên, Long Tương đã đem người về kinh, có thể ông đã nhận được tin của số Một.

Không bao lâu, Tư Mã Lạc, Triệu Quang Bình cùng Tôn Khánh Dục đều đến, mấy ngày nay sứt đầu mẻ trán, bây giờ vừa yên bình, đương nhiên phải đi xem một chút, nhìn xem bước tiếp theo nên làm cái gì.

Không chỉ thế, bọn Dạ Ưng cũng đến, vào trong biệt viện của Tiêu gia, chờ Mộng Thanh Linh ba ngày sau về kinh.

"Mộng tiểu thư, khó có dịp em đến Đông Nam, không bằng để anh dẫn em đi tham quan, ra ngoài mua sắm, thế nào?"Tư Mã Lạc ân cần hỏi, đối với một bông hoa xinh đẹp tuyệt đại như Mộng Thanh Linh, một tia kháng cự mỏng manh cũng không có.

Tiêu Thu Phong nhìn Mộng Thanh Linh, rồi nói: "Tư Mã Lạc, xin lỗi, Mộng tiểu thư không thể nhận lời mời của mày, ba ngày nay, tao nhận lệnh phải bảo vệ nàng, nếu mày có lòng theo đuổi, thì đi đến kinh thành đi!"

Mộng Thanh Linh vốn không có ý này, hơn cũng cũng không muốn ra ngoài dạo, nàng không rõ, vì sao ông lại muốn nàng ở Tiêu gia ba ngày rồi mới được về. Ổng sợ trên đời trở về gặp nguy hiểm sao? Hoặc lo lắng trên đường còn mục tiêu khác, nên để nàng ở lại để khỏi bị nghi ngờ.

"Tiêu thiếu gia, tựa hồ anh có chút hơi quá, tuy rằng tôi tá túc ở Tiêu gia, nhưng anh không có quyền can thiệp vào đời tư của tôi, Tư Mã công tử, tôi nhận lời mời của anh"

Nàng thấy bộ dáng khó chịu của người đàn ông này, nói cái gì hắn không cho phép, dựa vào cái gì? Cho dù không muốn, nàng cũng phải làm khó hắn một lần.

Không đấu với đàn bà, Tiêu Thu Phong nhìn Tư Mã Lạc, nói: "Nếu mày không muốn bị tao đạp chết, thì an phận một chút đi"

Khó thấy được ngữ khí lạnh lùng cứng rắn của Tiêu Thu Phong, Tư Mã Lạc nuốt nước miếng, xấu hổ gãi đầu nói: "Mộng tiểu thư, anh thấy để lần sau thì tốt hơn, thằng khốn này nói được làm được, anh không muốn bị đạp văng ra ngoài cửa Tiêu gia, về sau làm gì còn mặt mũi ở Đông Nam, lần sau, lần sau đi, nhất định anh sẽ mời em đi chơi"

Cho dù Mộng Thanh Linh hấp dẫn cỡ nào, Tư Mã Lạc cũng không dám lỗ mãng, hắn không phải kẻ ngu, đương nhiên nhìn ra, Tiêu Thu Phong làm vậy vì có nguyên nhân, hai người chiến tranh với nhau, hắn không muốn quả, hơn nữa, hắn đã tập thành thói quen, trước mặt Tiêu Thu Phong mà xuất hiện gái đẹp, thì người đó không thuộc về hắn. Vả lại, hắn cũng không muốn trở thành vật hy sinh của cuộc chiến này, nên không dám nhiều lời.

"Thu Phong, không phải con có ý đồ với Mộng tiểu thư chứ!"Tôn Khánh Dục nhẹ nhàng hỏi một câu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thân thể Mộng Thanh Linh rung lên, vãnh tai, nhưng quay mặt đi, thờ ơ, thật ra đối với đáp án này, nàng rất có hứng thú.

"Con gặp số Một"Câu trả lời này của Tiêu Thu Phong, tuy không đúng đáp án, nhưng lại làm ba người kia có hứng thú hơn.

"Tư Mã Lạc, nhớ kỹ lời tao, tình thế chuyển biến, mày về nói với ông của mày, cẩn thận một chút, sắp có bão rồi, có thể quét sạch cả trái đất!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK