Tiêu Thu Phong nhìn hai người, mỉm cười nói: "Nếu bọn mày thừa nhận, trả tiền lương cho bọn mày là bình thường. Đối với huynh đệ, Tiêu Thu Phong tao giống như không keo kiệt thì phải"
Dạ Ưng nói: "Bỏ đi, nếu Đinh lão biết Long Tổ tao thành kẻ đồng lõa của mày, sợ rằng tức hộc máu mồm. Chẳng qua chỉ bằng hai chữ huynh đệ của mày, vậy là đủ rồi"
Túy Quỷ nâng chén nói: "Không nói nhảm nữa, nào, cạn chén" Uống một chén địa biểu cho tình huynh đệ càng thêm thắm thiết"
Cầm chi phiếu hai mươi triệu, tim Hồng tỷ đập mạnh, nếu trên đời dễ kiếm tiền như vậy, sợ là không có người nghèo. Nói mấy câu, hai chén rượu, hai mươi triệu vào tay, đây là sợ thật. Chi phiếu của Lý thị, có thể đổi ở cả ba ngân hàng lớn tại Hongkong này.
Lý Văn Tiệm trả tiền rất nhanh, ngay cả Hồng tỷ cũng ngạc nhiên. Đây là hai mươi triệu chứ không phải hai trăm ngàn.
Cung kính đặt chi phiếu xuống trước mặt Tiêu Thu Phong, nhỏ giọng nói: "Tiêu thiếu gia, đây là tiền uống rượu của Lý tiên sinh, anh xem..."
Túy Quỷ nhìn thoáng qua, cười ha hả nói: "Lý gia đúng là có tiền, hai mươi triệu, chớp mắt cũng không hề. Ai, người so với người đúng là tức chết"
"Đừng nói hai mươi triệu, dù Tiêu Thu Phong nói hai trăm triệu, sợ rằng hắn cũng rất nhanh móc ra. Yên tâm, chút tiền đó không ảnh hưởng gì đến Lý gia" Dạ Ưng là người phóng khoáng, hắn có thể nhận sự trợ giúp của Tiêu Thu Phong để mình tăng chức. Nhưng về vật chất, hắn lại không muốn nhiều. Hơn nữa thu nhập của hắn lúc này, đủ để người nhà hắn sống sung sướng cả đời.
Tiền nhiều đến mấy, chỉ cần không thuộc về hắn, hắn sẽ không động tâm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tiêu Thu Phong nhìn Hồng tỷ, cười nói: "Nếu là tiền rượu, đương nhiên là do Hồng Lâu thu. Hồng tỷ chẳng lẽ coi tôi là lưu manh, đến chỗ chị lấy tiền sao?"
Túy Quỷ ngẩn ra, kinh ngạc hỏi thăm: "Tất cả mọi người trên đời đều có thể nghèo. Nhưng Thu Phong mày nói nghèo, Túy Quỷ tao dù chết cũng không tin"
Hồng tỷ có chút xấu hổ, hai mươi triệu này cầm bỏng tay đó, nhưng vẫn phải cầm. Mặt Hồng tỷ ửng đỏ càng thêm hấp dẫn. Ánh mắt nhìn Tiêu Thu Phong mang theo một loại hâm mộ, dịu dàng, quyến rũ, muốn lấy thân báo đáp.
Phụ nữ đều thích đàn ông cường đại, coi tiền như rác rưởi.
"Hai mươi triệu đủ để mua cả Hồng Lâu. Tiêu thiếu gia, đêm nay, hoa khôi của Hồng Lâu sẽ thuộc về anh" Hồng tỷ khẽ đứng lên, vỗ ngọc thủ, sau đó cửa được mở ra, một bóng hình xinh đẹp từ từ đi vào, êm ái như cơn gió, như mây, mùi hương cơ thể theo nàng tiến vào tràn ngập trong phòng.
Mái tóc đen buông xuống, đôi môi đỏ mọng thở ra mùi hương thơm ngát, đôi mắt quyến rũ hút hồn, ánh mắt đó nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong.
Chỉ đáng tiếc trên mặt nàng lại đeo mặt nạ, làm người ta không khỏi ảo tưởng.
Dù là Dạ Ưng và Túy Quỷ đã đạt đến cảnh giới cũng không nhịn được mấy lần. Người phụ nữ này rất hấp dẫn, gần như có thể thiêu đốt dục vọng của tất cả đàn ông.
Cơ thể gần như hoàn mỹ nhoáng lên một cái đã đến trước mặt ba người. Nhìn Tiêu Thu Phong, đôi môi anh đào đã mở, giọng nói ngọt ngào không gì có thể chống đỡ nổi: "Tiêu thiếu gia, anh xem em có làm anh hài lòng không?"
Người phụ nữ như vậy, hàng vạn người mới có một, vưu vật nóng bỏng, chính là khắc tinh làm đàn ông không thể nín nhịn.
Nhưng từ giọng nói quen thuộc đó, Tiêu Thu Phong cũng không thể không than thở phụ nữ đúng là hay thay đổi, nở nụ cười nói: "Không có việc gì lại chơi cái trò này, chẳng lẽ muốn anh tát mông em à? Đeo mặt nạ, có phải là trên mặt có mụn, không dám thấy người***"
Cô gái gỡ mặt nạ xuống, rất bất mãn nói: "Trò này không thích gì hết. Tiêu thiếu gia, anh ít nhất cũng nên đoán sai một lần chứ. Cô gái quyến rũ như em, anh không muốn nhìn mấy lần sao?"
Quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân, nàng mang mặt nạ càng làm lửa dục trong cơ thể bốc lên cao. Chỉ là đối với Tiêu Thu Phong mà nói, hắn đã quá quen thuộc. Vì thế cô gái này hôm nay bị nhận ra dễ dàng"
Cô gái nào ở Hồng Lâu có thể làm cho người ta kinh hãi như vậy, đương nhiên là Ngọc Thiền, công chúa của Hồng Lâu.
Tiêu Thu Phong cười tà, vươn tay ra, ôm Ngọc Thiền vào lòng, nói với Hồng tỷ: "Cô gái này, tôi muốn. Tối nay tôi phải dạy cô ta một trận, không thể tùy tiện khiêu khích đàn ông"
Túy Quỷ cười nói: "Thu Phong, mày cứ thoải mái, chỉ cần có rượu ngon, hôm nay tao vui hơn bất cứ ai"
Hồng tỷ lại nói: "Bên phải hành lang là phòng ngủ của tôi, nếu Tiêu thiếu gia có hứng thú, tối nay tôi nhường phòng của mình cho anh"
Ngọc Thiền thở hổn hển nói: "Hồng tỷ, chị không nên nghĩ là thật. Người đàn ông này rất nhát gan. Có Phượng tỷ nhìn, hắn không dám làm loạn"
Tiêu Thu Phong đột nhiên đứng lên, bế bổng Ngọc Thiền lên" "Chưa từng làm loạn, tối nay anh đúng là muốn thử làm loạn một lần"
Vừa nói hắn mặc kệ người khác, đi về phía trước, Ngọc Thiền hoảng sợ, lo lắng hỏi: "Này, anh không phải làm thật chứ. Này, em hỏi anh, anh không phải muốn làm thật chứ, em chỉ đùa thôi mà"
"A, không được, Hồng tỷ cứu mạng, mau cứu em..."
Nhưng lúc này có ai cứu nàng không, có ai dám cứu nàng. Hồng tỷ chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, Ngọc Thiền, chị nhận hai mươi triệu của Tiêu thiếu gia, tối nay em thuộc về Tiêu thiếu gia. Có một số việc không thể hối hận. Hồng tỷ không giúp được em"
Đến khi mình bị bế bổng, đặt lên giường, Ngọc Thiền mới giật mình phát hiện lần này hình như không phải là giả. Chẳng qua như thế này có phải quá đột nhiên không?
Mặc dù bốn tỷ muội bọn họ đã sớm xác định trong lòng, nhưng thân thiết như vậy, có phải quá đường đột không. Hơn nữa ít nhất cũng phải báo cho Phượng tỷ một tiếng chứ, được Phượng tỷ đồng ý mới được chứ.
"Tiêu thiếu gia, anh chờ chút, anh chờ chút. Anh... anh không phải là thật chứ"
Đến lúc này, nàng còn hỏi vấn đề này, nghĩ hắn là Liễu Hạ Huệ sao, ngồi im không loạn sao?
Vươn tay ra, đè lên người nàng, vén váy nàng lên. Bờ mông tròn trịa, da thịt trắng nõn hiện ra, một chiếc quần lót bằng tơ tằm màu đỏ chót căn bản không che được xuân sắc. Hang động thâm sâu xinh đẹp động lòng người hiện ra ngay trước mắt.
Vung tay tát xuống, trên bờ mông trắng nõn lập tức xuất hiện năm dấu tay, đỏ như máu, trắng đỏ giao nhau, càng tăng thêm dục vọng.
"A... Tiêu thiếu gia... không..."
Nhưng vẫn không dừng tay, Tiêu Thu Phong vung tay lên, tát ba cái, quát: "Bây giờ đã biết hậu quả khiêu khích đàn ông chưa. Nhìn xem sau này em còn dám không?"
Từng cơn đau từ từ biến thành một cảm giác không nói lên lời. Đó không phải đau nhưng lại rất khó chịu, từ đau nhức biến thành ***. Đôi mắt đã ươn ướt, rất mê người, nhìn Tiêu Thu Phong với vẻ đáng thương, sợ hãi.
"Người ta chỉ dụ dỗ mình Tiêu thiếu gia mà thôi, có khiêu khích ai khác đâu, không nên bị phạt"
"Hấp dẫn một mình anh, rất tốt, anh bây giờ không chịu nổi hấp dẫn, có phải làm luôn chuyện đó không" Căn bản không cho Ngọc Thiền cơ hội từ chối, chiếc váy đã bị xé toang, đôi chân thon dài trắng như ngọc dưới ánh đèn tường càng thêm đẹp, tản ra mùi hương thơm ngát, nhẹ nhàng mà khoan khoái.
"A... đừng... đừng cởi quần áo em.. đừng khi dễ em... trời ạ... con sắp mất trinh... ai cứu con với... a... đau quá" Dục vọng dâng trào, Tiêu Thu Phong không chịu được nha đầu khiêu khích, mất đi lý trí, xé nát tất cả quần áo trên người Ngọc Thiền, đè lên cơ thể nàng.
Từ rung động cơ thể, đến những va chạm mãnh liệt, đến những giọt nước mắt hạnh phúc chảy xuống, hạnh phúc mà Ngọc Thiền hy vọng mấy năm qua, rốt cuộc đã xuất hiện.
"Tiêu thiếu gia, tối nay Ngọc Thiền rốt cuộc đã là người phụ nữ của anh"
Đêm nay không ai đến quấy rầy đôi nam nữ đang ân ái, từng cuộc giao hoan điên cuồng, phát tiết hết tất cả khao khát trong tình yêu. Ngọc Thiền cảm thấy mình như bay lên thiên đường, sau đó ngất đi.
Nàng dùng hết tất cả quyến rũ, hấp dẫn của mình, phát tiết hết ra, khiêu khích người đàn ông này, nhưng lại bị chinh phục từng cơn từng cơn.
Suy nghĩ cuối cùng còn trong đầu nàng: "Mình sẽ chết?"
Nàng không chết, cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ làm nàng tỉnh giấc. Đêm qua không phải mơ, nàng lúc này đang rúc vào lòng Tiêu Thu Phong.
Nhìn ngực hắn lúc lên lúc xuống, tay từ từ vuốt trên mặt hắn, trong giấc mơ, nàng đã nghĩ hàng ngàn lần về hắn, có thể nhìn gần như vậy.
Nàng không an phận, đưa tay xuống dưới ***, khơi dậy dục vọng của hắn.
Nàng là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Phượng Hề từng nói rằng, cơ thể quyến rũ của nàng là xuân dược trí mạng hấp dẫn đàn ông.
Tiêu Thu Phong mở mắt ra, nhìn người phụ nữ đã bị chinh phục rất thê thảm đêm qua, không ngờ còn như vậy, trong lòng không khỏi không bội phục. Nàng không chỉ có sức hấp dẫn đàn ông, còn có thể chất giỏi thừa nhận. Ngọc Thiền đúng là vưu vật trời sinh.
Nàng ôm mặt Tiêu Thu Phong: "Tiêu thiếu gia, vì chứng minh đêm qua không phải là mộng, chúng ta *** lần nữa nhé. Ngọc Thiền thích cảm giác được yêu như vậy"
Là đàn ông đều sẽ không từ chối yêu cầu này. Tiêu Thu Phong ôm lấy cơ thể nàng, muốn mất hồn, *** dựng lên, dục vọng dâng trào. Người phụ nữ này đúng là người đàn ông bình thường không thể chịu đựng. Nếu như hắn không phải là võ giả có thể điều tiết tinh khí, thật đúng là không chịu nổi.
Cơ thể trời sinh hấp dẫn này, chính là thuốc bổ cho lực lượng thần của hắn, là kho báu mà hắn tìm được.